NGÔ DIỆU HẰNG
Ngày ngày nhìn qua cửa sổ, thấy bạn bè tung tăng đến trường, những tà áo trắng bay thướt tha trên đôi bánh xe đạp xinh xinh tôi lại ngồi co rúm mình vào góc phòng.
Minh họa: NHÍM
Đưa tay nhặt những sợi tóc. Nhặt rồi đếm. Càng đếm càng nhiều, những sợi tóc mỏng manh, yếu ớt. Rồi một cơn gió giật mạnh cánh cửa sổ lùa vào phòng, mang theo vị mặn nồng của biển. Gió thổi những sợi tóc bay đi. Tôi vội vàng chồm dậy, khua mạnh hai tay xuống giường hòng có thể giành giật với thần gió. Nước mắt ướt đẫm mớ tóc nâu vàng.
Cơn bão đêm hôm đó đã đưa anh đến với bố con tôi. Mảng ký ức trong anh đã bị biển đen cướp mất rồi thì phải. Bố tôi cấp cứu rồi đưa anh về nhà. Tôi chỉ đứng nấp ở cánh cửa nhìn ra. Tôi thấy ghét những người vây quanh anh, cố dò hỏi anh. Tất nhiên, lúc ấy, tôi chỉ mong rằng anh không nhớ gì cả.
Hai ngày liền anh chẳng nói một câu nào. Cả ngày chỉ ngồi nhìn ra biển. Tôi chẳng thể nhìn rõ mặt anh để đoán biết ánh mắt anh đang suy nghĩ điều gì. Bố bảo đừng ai quấy rầy để anh ấy bình tâm lại.
Chiều đến tôi ra chỗ bãi phi lao ngồi ngắm hoàng hôn. Người làng đã quen hình ảnh cô bé đội chiếc mũ tròn, tóc thắt bím buộc chiếc dây màu xanh thường đứng nấp ở gốc phi lao thật to nhìn ra biển. Đó là chỗ ngày xưa hai mẹ con tôi vẫn hay ngồi đợi bố. Những lúc nhớ mẹ tôi lại ra đấy. Nhiều lần thiếp đi tôi thấy mẹ về, đưa tay vẫy tôi đi theo mẹ. Tôi chìa tay ra bước về phía có ánh sáng mờ ảo nhưng đi mãi không thể chạm đến. Rồi có tiếng bố gọi tôi từ sau lưng. Tôi đứng lại, ngập ngừng. Tiếng gió rít lên làm đầu óc tôi quay cuồng. Rồi bóng mẹ dần mờ đi chỉ còn vang vang âm giọng, còn tiếng bố thì mỗi lúc một gần. Mở mắt ra bố đã ở ngay cạnh. Ông cõng tôi về nhà. Cứ đi một lúc tôi ngoái đầu nhìn lại. Mặt trời đã lặn xuống biển sâu.
Tôi ngồi bệt xuống cát, nhìn những con sóng lúc dịu dàng vuốt ve bờ cát, lúc lại giận dữ cuộn trào. Người sống ở nhà tôi đang đi dạo dọc bờ biển. Anh ta ngồi xuống nhìn về phía khơi xa.
Hôm sau, rồi hôm sau nữa cũng vậy. Tôi cứ thế nhìn anh đến rồi dõi theo bước anh đi cùng chiếc bóng in dài trên cát. Vô tình tôi cứ mong ngóng đến chiều để ra biển chẳng phải để ngắm hoàng hôn. Chiều hôm ấy trời đã không nắng, anh cũng không xuất hiện như những ngày qua. Một chút thất vọng tràn xuống lồng ngực.
- Em gái đợi ai ư? - Tôi giật mình ngoái đầu lại.
-…
- Gió lắm đấy. Em về thôi. Nào…!
Lần đầu tiên thế đấy, tôi đứng dậy đi về, còn anh lặng lẽ theo sau. Cảm giác ấy thật kỳ lạ. Ý tôi là cảm giác ngại ngùng và tim thì cứ đập thình thịch khi cùng anh đi trên một con đường. Nếu biết rằng đấy chính là anh, người con trai duy nhất của cuộc đời mình thì khoảnh khắc khi anh chìa tay ra tôi đã không ngần ngại nắm lấy.
Sáng hôm sau, tôi dậy sớm. Soi gương, thắt lại bím tóc. Mẹ bảo tóc thắt bím thì sẽ nhìn đỡ thưa hơn. Mẹ đã thêu tặng tôi một sợi ren lụa màu xanh ngọc bích. Lúc thêu nó cây kim đã đâm vào tay bà, mãi lúc sau mới cầm máu được. Sợi ren lụa đối với tôi là món quà quý giá nhất đời.
- Sao mới sáng sớm mà em đã đội mũ? Nắng ban mai rất tốt mà.
Tôi cười:
- Anh có nhớ được gì không? Tên của anh chẳng hạn?
- Không em ạ.
Chúng tôi bắt đầu nói chuyện nhiều hơn từ buổi sáng hôm đó. Bố thích gọi anh là Tú. Anh cũng vui. Ngày ngày chúng tôi vẫn thường đi hái củi hoặc là ra chợ cá. Anh kể rằng mấy đêm liền không sao ngủ được. Bố cười, mang cho anh một cái chăn để trải dưới lưng nhưng anh bảo giờ anh ngủ ngon rồi, anh thành con trai làng chài rồi. Bố con tôi đều không giấu nổi sự vui sướng khi thấy anh đã quen với cuộc sống ở đây. Từ khi có anh căn nhà bỗng trở nên ấm áp.
Những phút giây hạnh phúc cứ thế trôi. Tôi không còn suốt ngày thu mình trong căn phòng chật hẹp, không còn ngồi đếm những sợi tóc cứ vô tình rời xa mái đầu mình. Tôi hân hoan chờ đón mỗi sớm mai thức dậy để được nhìn thấy anh nở một nụ cười thân thương. Cho đến một ngày, có chiếc xe chở hàng đi qua làng chài, anh chạy đến mua cho tôi rất nhiều kẹo tròn rồi quay lại bảo anh đi với mấy người này một lúc thôi. Tôi đứng thẫn thờ nhìn theo chiếc xe dần mất hút sau hàng phi lao, những cây kẹo tròn rơi tung tóe. Hai ngày liền tôi không chịu ăn, không chịu uống thuốc, tự khoá mình trong phòng. Bố khóc hết nước mắt vì tôi. Ông chẳng biết làm gì hơn là nhặt những chiếc kẹo tròn vào hộp và đặt bên giường. Tối hôm ấy tôi thiếp đi trong tay vẫn ôm hộp kẹo anh tặng.
Sáng hôm sau tỉnh dậy tôi thấy tay mình bị nắm chặt. Anh đang gối đầu bên giường. Tôi muốn bật ngay dậy nhưng nhận ra mình không còn chút sức lực nào. Anh đã nhìn thấy hết bộ dạng bệnh tật xấu xí của tôi. Tôi cố sờ soạng tìm chiếc mũ. Anh đỡ tôi dậy, ôm vào lòng. Chẳng bao giờ tôi quên được khoảnh khắc ấy. Từng nhịp đập của con tim, từng chuyển động của cảm xúc trên da thịt, cựa quậy trong hơi ấm tỏa ra từ lồng ngực anh. Anh như chiếc nạng đỡ cho tôi đứng thẳng và dìu tôi bước ra khỏi sự u ám giăng kín tâm hồn mình.
Sau ngày hôm đó, chúng tôi không còn cười đùa nhiều như trước nữa, nhưng có lẽ sự im lặng nói thay tất cả tình yêu thương chúng tôi dành cho nhau. Tôi cũng không hỏi lý do về sự biến mất của anh cùng chiếc xe chở hàng ngày hôm đó. Có thể anh đã nhớ lại tất cả nhưng quan trọng là anh đang ở bên tôi và chắc chắn một điều anh sẽ không bỏ tôi đi trước.
Ngày ngày anh bón cháo dỗ dành tôi, đưa tôi đi dạo và bảo tôi kể về ngày xưa thơ bé. Mỗi lúc kể cho anh nghe là mỗi lần tôi được sống lại những kỷ niệm ngọt ngào, đầm ấm có cả bố và mẹ. Anh còn đưa tôi ra chỗ đường lớn nhìn các bạn đạp xe đi học. Những lần bị mệt, anh cõng tôi trên lưng và hát cho tôi nghe. Mỗi đoạn đường, mỗi cảnh vật chúng tôi đi qua giờ đã in đậm biết bao kỷ niệm hạnh phúc.
Đêm trước ngày tôi chết, ánh sáng mờ ảo lại xuất hiện. Ánh sáng đi lên từ phía biển, đến bên cạnh giường tôi. Tôi cảm thấy như có ai đó vuốt ve mái tóc mình, sờ lên đôi tay mình rất nhẹ như làn gió thoảng qua. Rồi ánh sáng ấy ghé sát vào mặt tôi, một làn hơi lạnh tràn xuống má tôi rợn ngợp.
Cửa sổ không khép, ánh ban mai chiếu vào phòng nhưng không gắt như mọi hôm. Sợi ren lụa tháo để ở đầu giường giờ bị gió kéo đi một đoạn về phía cửa sổ. Tôi đến ngồi trước gương soi lại khuôn mặt mình. Cô gái mặc chiếc váy màu hồng phấn đang nhìn lại tôi. Đôi môi cô ấy khô ráp, nhợt nhạt. Chỗ da dưới mắt cô ấy chùng xuống. Có vài sợi mạch máu màu xanh bò dưới làn da trắng của cô ấy. Vài sợi tóc lơ thơ chìa ra khỏi vành mũ. Tôi cười. Cô ấy cũng cười, đôi mắt cô ấy dường như rất thanh thản đáp lại tôi. Anh Tú gõ cửa bước vào. Tôi bảo anh thắt sợi ren lụa màu xanh vào cổ tay cho tôi vì giờ chẳng cần dùng đến nó nữa. Anh cầm tay tôi thật lâu rồi dắt tôi ra bàn ăn. Bố đã nấu rất nhiều món ngon, toàn những món ngày xưa tôi rất thích. Suốt bữa ăn bố chỉ mải gắp thức ăn cho tôi. Tôi sợ bố buồn, cứ cố gắng rồi cố gắng cho đến khi bị sặc thì cũng là lúc nước mắt bố bật ra. Miệng bố mếu máo. Bố trông già đi nhiều.
Anh Tú đưa tôi đi dạo. Đi được một đoạn thì tôi không bước nổi nữa nhưng vẫn muốn ra bằng được bãi phi lao. Anh cõng tôi đến chỗ gốc cây phi lao già quen thuộc. Tôi tháo sợi ren lụa trên tay và buộc vào đó. Anh bảo tặng sợi ren lụa cho anh nhưng tôi đã không làm vậy. Anh cũng không hỏi lý do. Anh chỉ nói rằng, nếu sau này người ta muốn đốn những cây này đi thì anh sẽ đến mang sợi ren về. Anh lại cõng tôi đi dọc bờ biển và hát. Giọng anh không quá hay nhưng nó đủ ấm áp để ru tôi vào giấc ngủ êm đềm. Tiếng sóng, giọng hát anh dần tan ra và cánh tay tôi từ từ buông khỏi cổ anh rơi thõng xuống. Anh vẫn hát nhưng tôi không nghe được giọng anh nữa. Những giọt nước mắt của anh nhỏ xuống tay tôi. Tôi đoán rằng da thịt tôi lúc ấy rất lạnh, còn nước mắt anh thì rất nóng. Tôi đã ra khỏi cái thân xác trên lưng anh để cho anh ra đi tìm lại ký ức của mình. Sợi ren lụa màu xanh vẫn ở đó, bay bay trong gió vi vu.
N.D.H
(SH281/7-12)
Bây giờ thì Hồng sắp được gặp chị. Người chị mà suốt những năm tháng đi xa, ở đâu Hồng vẫn luôn nghĩ tới. Cứ mỗi lần như thế, một tình cảm thân thương choán ngập tâm hồn Hồng.
- Mẹ nếm thử xem. Con cho thêm một tý đường nữa nhé.Tôi ngừng tay bên rồ rau sống xanh um cầm lấy thìa nước chấm nhấm nháp lắng nghe vị vừa chua vừa ngọt vừa bùi bùi tan ra trên đầu lưỡi: - Một thìa nhỏ nữa thôi con. Ngon rồi đấy.
Bác Hai đang ngồi trước mặt tôi, lặng im như pho tượng. Đôi mắt bác đăm đăm không chớp, nhìn về một cõi xa xăm mà tôi đoán chừng là ở nơi ấy chắc chắn có những kỷ niệm vui buồn về người em trai của bác, chính là cha tôi.
Cuối năm, Đài truyền hình liên tục thông báo gió mùa đông bắc tràn về, miền Tây Bắc nhiệt độ 00C, khu vực Hà Nội 70C...
Tôi tạm xa Hà Nội một tuần. Cũng chẳng biết là phải xa hay được xa nữa. Bố mẹ phái: - Cho con Hạ đi ăn giỗ!
Tặng anh Hữu Ngọc, anh Đoàn, Lành - Ngọc Anh. Tưởng nhớ chị TâmHảo không có giấy mời. Có thể những người bạn cũ của anh ở Huế cũng đã nghỉ hưu cả rồi, hoặc giả họ bận trăm công ngàn việc nên cũng chẳng nhớ anh ở đâu mà tìm... Song điều ấy không quan trọng.
Chiến tranh biên giới Tây Nam kết thúc, nhận tấm thẻ thương binh, tôi trở về quê nhà. Để bớt gánh nặng kinh tế cho gia đình, tôi dã dành tất cả số tiền chính sách nhận được mở một quầy sách báo. Khách hàng của tôi khá đông.
Ông Biểu đột ngột nằm xuống. Tưởng như mọi cái đâu vào đấy. Như linh cảm trước, cuối năm con hổ, ông Biểu đã sắm cỗ áo quan dạ hương thơm nức. Xe cộ cần bao nhiêu chẳng có. Mọi thứ nếu muốn, chỉ sau một tiếng “alô” là tha hồ.
- Mẹ nếm thử xem. Con cho thêm một tý đường nữa nhé.Tôi ngừng tay bên rổ rau sống xanh um cầm lấy thìa nước chấm nhấm nháp lắng nghe vị vừa chua vừa ngọt vừa bùi bùi tan ra trên đầu lưỡi: - Một thìa nhỏ nữa thôi con. Ngon rồi đấy.
Nó tỉnh dậy. Sương lành lạnh, thời tiết thật khắc nghiệt, ban ngày trời nắng như thiêu như đốt. Khẽ co ngón tay, một cảm giác đau buốt suốt từ đỉnh ngón chạy vào tim, xương sống như có luồng điện chạy qua. lạnh toát.
Chuyện kể rằng ở xóm Đồng có một gia đình hiếm con lắm, chữa mãi đến năm chồng 45 tuổi, vợ 40 tuổi mới có mang.
Khúc sông lặng lẽ như thói quen của nó vẫn lặng lẽ vào mùa thu nước kiệt. Bây giờ, dòng chảy chỉ còn là một dải nông lờ, xuống đến tận mép nước mới nghe được tiếng chảy róc rách như tiếng nói thầm.
“Ai cũng biết rằng tạo hóa sinh ra đất, nước, cây cỏ, chim muông, thú vật... và con người. Động vật có trước con người có sau. Như vạy họ là tiền bói của con người. Đã không thờ kính tiền bối, lại làm điều ác với họ, con người phải gánh chịu lấy hậu quả. Âu đó cũng là lẽ trời...!”
Chủ nhật, tôi đến thăm một người bạn quen nhưng không thân lắm ở bên kia Cầu Kho, phía Tây Bắc thành phố. Đã dăm bảy năm nay tôi không gặp anh, mặc dù đã biết anh chuyển về dạy ở Đại học Nông Lâm khá lâu.
Truyện ngụ ngôn của TRIỀU NGUYÊN
Truyện ngắn “Sóng ngoài khơi” đã tránh được gần như tất cả những trò “dỏm” của nhiều người cầm bút hôm nay: Viết về tình dục với cung cách ồn ào như thể đây là món tân kỳ về tư tưởng và nghệ thuật nhưng thật ra chỉ cho thấy thói a dua thời trang và sự thiếu hiểu biết về văn chương đương đại. Với một bút pháp tinh tế, thông minh, và kiềm chế, “Sóng ngoài khơi” đã thể hiện được bản lãnh văn chương của một tác giả trẻ khi đụng tới đề tài nằm ngoài kinh nghiệm bản thân như Khánh Phương. PHAN NHIÊN HẠO
1. Con đường nhầy nhụa dẫn xuống chân dốc đã được ai đó rắc lên ít cát khô. Trời nắng hay mưa thì con đường vẫn thế. Để đi được vào cái xóm tự lập này không còn con đường nào khác.
Vào cái giây phút định mệnh ấy, tiếng hát nức nở của Khánh Ly vọng tới: Đêm nay hòa bình sao mắt mẹ chưa vui, Mẹ hãy ra đây nhìn phố ngập người. Đêm nay hòa bình, không nụ cười trên môi. Nhìn quanh đây không ai còn lại…vỗ về cơn say dịu dàng của tôi.
Anh chị dọn về đây từ hồi mới cưới nhau. Căn phòng xinh xinh, quét vôi xanh nhạt, trang nhã và sạch sẽ.
PHẠM XUÂN PHỤNGNgười thợ học việc rán một hơi cuối cùng. Đó là hơi quyết định sự thành bại của sản phẩm. Đốm thủy tinh lỏng đỏ rực đầu ống xuy phồng to lên, đẹp như một quả cầu lửa sáng chói. Đoạn, anh đưa quả cầu lửa vào lỗ khuôn rồi vừa thổi vừa xoay vừa nhấc dần đầu ống xuy đồng lên cao. Cuối cùng, bằng một động tác dứt khoát, anh xoáy mạnh, cắt lìa đầu ống khỏi phần còn lại của quả cầu lửa hơi nhô ra trên lỗ khuôn.