Sợi ren lụa màu xanh

09:59 17/07/2012

NGÔ DIỆU HẰNG 

Ngày ngày nhìn qua cửa sổ, thấy bạn bè tung tăng đến trường, những tà áo trắng bay thướt tha trên đôi bánh xe đạp xinh xinh tôi lại ngồi co rúm mình vào góc phòng.

Minh họa: NHÍM

Đưa tay nhặt những sợi tóc. Nhặt rồi đếm. Càng đếm càng nhiều, những sợi tóc mỏng manh, yếu ớt. Rồi một cơn gió giật mạnh cánh cửa sổ lùa vào phòng, mang theo vị mặn nồng của biển. Gió thổi những sợi tóc bay đi. Tôi vội vàng chồm dậy, khua mạnh hai tay xuống giường hòng có thể giành giật với thần gió. Nước mắt ướt đẫm mớ tóc nâu vàng.

Cơn bão đêm hôm đó đã đưa anh đến với bố con tôi. Mảng ký ức trong anh đã bị biển đen cướp mất rồi thì phải. Bố tôi cấp cứu rồi đưa anh về nhà. Tôi chỉ đứng nấp ở cánh cửa nhìn ra. Tôi thấy ghét những người vây quanh anh, cố dò hỏi anh. Tất nhiên, lúc ấy, tôi chỉ mong rằng anh không nhớ gì cả.

Hai ngày liền anh chẳng nói một câu nào. Cả ngày chỉ ngồi nhìn ra biển. Tôi chẳng thể nhìn rõ mặt anh để đoán biết ánh mắt anh đang suy nghĩ điều gì. Bố bảo đừng ai quấy rầy để anh ấy bình tâm lại.

Chiều đến tôi ra chỗ bãi phi lao ngồi ngắm hoàng hôn. Người làng đã quen hình ảnh cô bé đội chiếc mũ tròn, tóc thắt bím buộc chiếc dây màu xanh thường đứng nấp ở gốc phi lao thật to nhìn ra biển. Đó là chỗ ngày xưa hai mẹ con tôi vẫn hay ngồi đợi bố. Những lúc nhớ mẹ tôi lại ra đấy. Nhiều lần thiếp đi tôi thấy mẹ về, đưa tay vẫy tôi đi theo mẹ. Tôi chìa tay ra bước về phía có ánh sáng mờ ảo nhưng đi mãi không thể chạm đến. Rồi có tiếng bố gọi tôi từ sau lưng. Tôi đứng lại, ngập ngừng. Tiếng gió rít lên làm đầu óc tôi quay cuồng. Rồi bóng mẹ dần mờ đi chỉ còn vang vang âm giọng, còn tiếng bố thì mỗi lúc một gần. Mở mắt ra bố đã ở ngay cạnh. Ông cõng tôi về nhà. Cứ đi một lúc tôi ngoái đầu nhìn lại. Mặt trời đã lặn xuống biển sâu.

Tôi ngồi bệt xuống cát, nhìn những con sóng lúc dịu dàng vuốt ve bờ cát, lúc lại giận dữ cuộn trào. Người sống ở nhà tôi đang đi dạo dọc bờ biển. Anh ta ngồi xuống nhìn về phía khơi xa.

Hôm sau, rồi hôm sau nữa cũng vậy. Tôi cứ thế nhìn anh đến rồi dõi theo bước anh đi cùng chiếc bóng in dài trên cát. Vô tình tôi cứ mong ngóng đến chiều để ra biển chẳng phải để ngắm hoàng hôn. Chiều hôm ấy trời đã không nắng, anh cũng không xuất hiện như những ngày qua. Một chút thất vọng tràn xuống lồng ngực.

- Em gái đợi ai ư? - Tôi giật mình ngoái đầu lại.

-…

- Gió lắm đấy. Em về thôi. Nào…!

Lần đầu tiên thế đấy, tôi đứng dậy đi về, còn anh lặng lẽ theo sau. Cảm giác ấy thật kỳ lạ. Ý tôi là cảm giác ngại ngùng và tim thì cứ đập thình thịch khi cùng anh đi trên một con đường. Nếu biết rằng đấy chính là anh, người con trai duy nhất của cuộc đời mình thì khoảnh khắc khi anh chìa tay ra tôi đã không ngần ngại nắm lấy.

Sáng hôm sau, tôi dậy sớm. Soi gương, thắt lại bím tóc. Mẹ bảo tóc thắt bím thì sẽ nhìn đỡ thưa hơn. Mẹ đã thêu tặng tôi một sợi ren lụa màu xanh ngọc bích. Lúc thêu nó cây kim đã đâm vào tay bà, mãi lúc sau mới cầm máu được. Sợi ren lụa đối với tôi là món quà quý giá nhất đời.

- Sao mới sáng sớm mà em đã đội mũ? Nắng ban mai rất tốt mà.

Tôi cười:

- Anh có nhớ được gì không? Tên của anh chẳng hạn?

- Không em ạ.

Chúng tôi bắt đầu nói chuyện nhiều hơn từ buổi sáng hôm đó. Bố thích gọi anh là Tú. Anh cũng vui. Ngày ngày chúng tôi vẫn thường đi hái củi hoặc là ra chợ cá. Anh kể rằng mấy đêm liền không sao ngủ được. Bố cười, mang cho anh một cái chăn để trải dưới lưng nhưng anh bảo giờ anh ngủ ngon rồi, anh thành con trai làng chài rồi. Bố con tôi đều không giấu nổi sự vui sướng khi thấy anh đã quen với cuộc sống ở đây. Từ khi có anh căn nhà bỗng trở nên ấm áp.

Những phút giây hạnh phúc cứ thế trôi. Tôi không còn suốt ngày thu mình trong căn phòng chật hẹp, không còn ngồi đếm những sợi tóc cứ vô tình rời xa mái đầu mình. Tôi hân hoan chờ đón mỗi sớm mai thức dậy để được nhìn thấy anh nở một nụ cười thân thương. Cho đến một ngày, có chiếc xe chở hàng đi qua làng chài, anh chạy đến mua cho tôi rất nhiều kẹo tròn rồi quay lại bảo anh đi với mấy người này một lúc thôi. Tôi đứng thẫn thờ nhìn theo chiếc xe dần mất hút sau hàng phi lao, những cây kẹo tròn rơi tung tóe. Hai ngày liền tôi không chịu ăn, không chịu uống thuốc, tự khoá mình trong phòng. Bố khóc hết nước mắt vì tôi. Ông chẳng biết làm gì hơn là nhặt những chiếc kẹo tròn vào hộp và đặt bên giường. Tối hôm ấy tôi thiếp đi trong tay vẫn ôm hộp kẹo anh tặng.

Sáng hôm sau tỉnh dậy tôi thấy tay mình bị nắm chặt. Anh đang gối đầu bên giường. Tôi muốn bật ngay dậy nhưng nhận ra mình không còn chút sức lực nào. Anh đã nhìn thấy hết bộ dạng bệnh tật xấu xí của tôi. Tôi cố sờ soạng tìm chiếc mũ. Anh đỡ tôi dậy, ôm vào lòng. Chẳng bao giờ tôi quên được khoảnh khắc ấy. Từng nhịp đập của con tim, từng chuyển động của cảm xúc trên da thịt, cựa quậy trong hơi ấm tỏa ra từ lồng ngực anh. Anh như chiếc nạng đỡ cho tôi đứng thẳng và dìu tôi bước ra khỏi sự u ám giăng kín tâm hồn mình.

Sau ngày hôm đó, chúng tôi không còn cười đùa nhiều như trước nữa, nhưng có lẽ sự im lặng nói thay tất cả tình yêu thương chúng tôi dành cho nhau. Tôi cũng không hỏi lý do về sự biến mất của anh cùng chiếc xe chở hàng ngày hôm đó. Có thể anh đã nhớ lại tất cả nhưng quan trọng là anh đang ở bên tôi và chắc chắn một điều anh sẽ không bỏ tôi đi trước.

Ngày ngày anh bón cháo dỗ dành tôi, đưa tôi đi dạo và bảo tôi kể về ngày xưa thơ bé. Mỗi lúc kể cho anh nghe là mỗi lần tôi được sống lại những kỷ niệm ngọt ngào, đầm ấm có cả bố và mẹ. Anh còn đưa tôi ra chỗ đường lớn nhìn các bạn đạp xe đi học. Những lần bị mệt, anh cõng tôi trên lưng và hát cho tôi nghe. Mỗi đoạn đường, mỗi cảnh vật chúng tôi đi qua giờ đã in đậm biết bao kỷ niệm hạnh phúc.

Đêm trước ngày tôi chết, ánh sáng mờ ảo lại xuất hiện. Ánh sáng đi lên từ phía biển, đến bên cạnh giường tôi. Tôi cảm thấy như có ai đó vuốt ve mái tóc mình, sờ lên đôi tay mình rất nhẹ như làn gió thoảng qua. Rồi ánh sáng ấy ghé sát vào mặt tôi, một làn hơi lạnh tràn xuống má tôi rợn ngợp.

Cửa sổ không khép, ánh ban mai chiếu vào phòng nhưng không gắt như mọi hôm. Sợi ren lụa tháo để ở đầu giường giờ bị gió kéo đi một đoạn về phía cửa sổ. Tôi đến ngồi trước gương soi lại khuôn mặt mình. Cô gái mặc chiếc váy màu hồng phấn đang nhìn lại tôi. Đôi môi cô ấy khô ráp, nhợt nhạt. Chỗ da dưới mắt cô ấy chùng xuống. Có vài sợi mạch máu màu xanh bò dưới làn da trắng của cô ấy. Vài sợi tóc lơ thơ chìa ra khỏi vành mũ. Tôi cười. Cô ấy cũng cười, đôi mắt cô ấy dường như rất thanh thản đáp lại tôi. Anh Tú gõ cửa bước vào. Tôi bảo anh thắt sợi ren lụa màu xanh vào cổ tay cho tôi vì giờ chẳng cần dùng đến nó nữa. Anh cầm tay tôi thật lâu rồi dắt tôi ra bàn ăn. Bố đã nấu rất nhiều món ngon, toàn những món ngày xưa tôi rất thích. Suốt bữa ăn bố chỉ mải gắp thức ăn cho tôi. Tôi sợ bố buồn, cứ cố gắng rồi cố gắng cho đến khi bị sặc thì cũng là lúc nước mắt bố bật ra. Miệng bố mếu máo. Bố trông già đi nhiều.

Anh Tú đưa tôi đi dạo. Đi được một đoạn thì tôi không bước nổi nữa nhưng vẫn muốn ra bằng được bãi phi lao. Anh cõng tôi đến chỗ gốc cây phi lao già quen thuộc. Tôi tháo sợi ren lụa trên tay và buộc vào đó. Anh bảo tặng sợi ren lụa cho anh nhưng tôi đã không làm vậy. Anh cũng không hỏi lý do. Anh chỉ nói rằng, nếu sau này người ta muốn đốn những cây này đi thì anh sẽ đến mang sợi ren về. Anh lại cõng tôi đi dọc bờ biển và hát. Giọng anh không quá hay nhưng nó đủ ấm áp để ru tôi vào giấc ngủ êm đềm. Tiếng sóng, giọng hát anh dần tan ra và cánh tay tôi từ từ buông khỏi cổ anh rơi thõng xuống. Anh vẫn hát nhưng tôi không nghe được giọng anh nữa. Những giọt nước mắt của anh nhỏ xuống tay tôi. Tôi đoán rằng da thịt tôi lúc ấy rất lạnh, còn nước mắt anh thì rất nóng. Tôi đã ra khỏi cái thân xác trên lưng anh để cho anh ra đi tìm lại ký ức của mình. Sợi ren lụa màu xanh vẫn ở đó, bay bay trong gió vi vu.

N.D.H
(SH281/7-12)








 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
Tin nổi bật
  • NGUYỄN TRƯỜNGChiều xuống. Lúc mặt trời sắp lặn sau dãy núi phía tây cũng là lúc người ta thấy ông già xóm Chùa thường mon men tới thả câu ở cái bến sông này.

  • MÃN ĐƯỜNG HỒNGMùa Xuân lững thững về. Anh cũng lững thững đi ra phố chợ. Hai bàn tay trơ trọi của anh đút sâu vào hai túi quần rỗng trống buồn tênh. Anh mỉm cười thong dong bước đi, hòa vào dòng người nhôn nhao tất tả.

  • HỒNG NHUNói chính xác là chị dâu. Chính xác hơn, chị dâu thứ của vợ tôi. Thông thường những trường hợp như thế này, trong nhà em út chẳng ai gọi đầy đủ là chị dâu cả, mà chỉ là chị thôi. Ấy là chị Kim.

  • TRẦN DUY PHIÊN1. Chuông điện thoại reo phải lúc tôi đang tiếp ông tổ trưởng dân phố. Biết tôi ở nhà một mình, ông nói gọn mấy câu rồi từ biệt. Ba chân bốn cẳng chạy như nước rút, tôi mới với được tới máy.

  • LÊ ĐỨC QUANGMột buổi sáng sớm mùa xuân, bầu trời trong xanh thăm thẳm. Anh nắng vàng vừa rải đều khắp nơi. Gió thổi nhẹ, mơn man vào da thịt con người ta, thật mát mẻ dễ chịu làm sao. Dọc đường phố, cuối năm rồi, dòng người trở nên đông đúc và nhộn nhịp, kẻ thì lo mua sắm áo quần mới, người thì lo bánh mứt, kẻ thì mua những chậu hoa, cây cảnh, trang trí nhà cửa của mình sao cho thật đẹp. Mọi người ai cũng hối hả, vui mừng đón năm mới. Riêng lão xích lô, vẫn công việc bình thường như mọi ngày: sáng ăn qua quýt ổ bánh mì xong rồi đạp xích lô đến ngã ba gần sân ga, chờ những chuyến tàu về, mặt cố gắng hớn hở, tươi cười, đón mời khách.

  • NGUYỄN VĂN NINHTôi được cơ quan tố tụng chỉ định làm luật sư cho một bị can.Tôi xin kể ra đây, hơi dài dòng một chút, không phải bị cáo mà là cha tôi. Trong cuộc đời làm luật sư, cha tôi luôn thích nhất câu: Thưa quí tòa! Thân chủ tôi hoàn toàn vô tội! Cha tôi muốn tôi sau này mỗi khi đứng trước toà đều nói câu như vậy.

  • QUẾ HƯƠNG                                                                                                                                1. Chị đi qua, tẻ nhạt và cũ kỹ như cái áo đề mốt thơm mùi long não lấy từ hòm gỗ ủ hương kỷ niệm. Khu cư dân tôi ở thì mới toanh, chưa tròn mười. Cơ ngơi phó giám đốc xí nghiệp gỗ sực nức mùi rừng.

  • PHAN VĂN LỢILTS: Cuộc làm người, khó thay! Dân tộc nào cũng sáng tạo cho mình một ĐỊA NGỤC để răn dạy con người không nguôi hướng đến cái CHÂN - THIỆN - MỸ.Nhuốm màu sắc của Liêu trai chí dị và Việt điện u linh..., câu chuyện là một phần của cuộc đời đầy ám ảnh. Vừa cuốn hút thương cảm với cái nhìn nghiêm khắc lột trần bản chất đời sống, vừa hoang mang đặt ra câu hỏi về ý nghĩa sống đích thực của con người.

  • (tiếp theo và hết)Chuyến du ngoạn địa ngục đã để lại trong tâm trí ông Thai một ấn tượng hãi hùng. Thật khủng khiếp nếu phải chịu cực hình rồi bị đày xuống đó muôn kiếp. Phải tìm cách tự cứu mình chứ chả lẽ chịu bó tay?

  • HOÀNG NHẬT TUYÊNI. Chuyện được bắt đầu bằng một quả trứng, thoạt nghe cứ tưởng chuyện cổ tích nhưng nghe rồi mới rõ, ấy là chuyện thời nay, và đúng thế, nếu tường thuật theo lối cổ điển, theo tình tự thời gian thì chuyện không thể bắt đầu bằng chỗ nào khác thích hợp hơn là từ một quả trứng- một quả trứng gà.

  • MINH ĐỨC TRIỀU TÂM ẢNHHọ là đôi bạn thân kể từ thời còn học ở đại học Sorbonne, sau đó, cùng chọn chuyên ngành khảo cổ học. Jabindu, người Népal; Robinson, người Mỹ. Thời trẻ, cả hai đều say mê công việc khô khan và vất vả của mình. Dấu chân của đôi bạn đã dẫm khắp những di tích lịch sử ở hai bờ sông Nile, sông Hằng, Trung Á, Con Đường Tơ Lụa và cả Nam Mỹ...

  • NGUYÊN QUÂNTôi đứng lại giữa vườn. Đêm mênh mông oà vỡ ánh trăng. Trăng trên thềm nhà, trăng trên ngọn lá, trên những tàng cây um tùm. “Điêu tàn, hoang vắng quá”- tôi than thầm. Hình như lâu rồi chẳng ai vun xới chăm sóc và hình như cũng lâu lắm rồi tôi mới về lại trong khu vườn đầy kỷ niệm này.

  • NGUYỄN NGỌC PHÚQuán rượu của o Tam lúc nào cũng đông khách, phần lớn là khách quen. Quán ở gần bến, thuyền câu về cập bờ chỉ nhảy ba bước đã có thể cụng bát với nhau rồi.

  • NHẤT LÂMKhông biết duyên cớ từ đâu mà cô Ngọc ở Hà Nội chạy lên Thái Nguyên rồi dừng chân dưới chân đèo Nhe mở quán qua ngày.

  • NGUYỄN NGỌC LỢI Từ đường phố chính, lối rẽ chếch trái nghiêng thoai thoải. Đoạn đường tráng nhựa được xẻ xuống giữa hai bờ đất. Phía trên, không cao lắm là những biệt thự, những kiểu dáng kiến trúc lạ mắt. Trước mỗi ngôi nhà là những khoảng sân có bồn hoa, bồn tiểu cảnh và cơ man nào là các dò lan đua nhau khoe sắc.

  • TRẦN HẠ THÁP1/ Trong một lần lên Tây nguyên đã lâu... Câu chuyện dọc đường vẫn làm tôi thao thức mãi. Đấy là lần xe hỏng. Lùi lại Quy Nhơn hoặc tiến tới thị xã Plây Ku đều phải mất nhiều tiếng đồng hồ. Bấy giờ, chỉ mới tắt mặt trời nhưng không hy vọng tiếp tục cuộc hành trình. Mọi hành khách đành phải qua đêm ở lưng chừng đèo An Khê...

  • NGUYỄN XUÂN HOÀNGĐêm dường như đã xuống từ lâu lắm. Chỉ nghe lao xao tiếng nước suối chảy như một khúc đàn cầm. Nguyễn ngồi một mình trong thư phòng. Đôi cánh tay dài quá gối để hờ hững lên thành ghế tựa được làm từ mây rừng Côn Sơn. Ông hướng đôi mắt sâu thẳm nhìn xoáy vào bóng rừng chập chùng một màu đen nhức mắt. Xa lắc trên cao vầng trăng thượng huyền nhỏ và mỏng như một nét mày duyên nợ.

  • VÕ THỊ XUÂN HÀTặng cậu tôiTập truyện thứ X bộ truyện "Những trang viết lạ" vừa phát hành, nhiều người đã gọi điện đến hỏi, cái truyện ngắn "Chuốc mấy nậm trường" moi ở đâu ra vậy? Tác giả Trần Sao là ai vậy? Nghe chừng có vẻ là tay viết trẻ mới xuất hiện? Hay thằng cha nhà văn nào chán đời núp bóng tên con để xả sú?

  • HOÀNG NHẬT TUYÊN(Chùm truyện ngắn mini)

  • PHẠM XUÂN PHỤNG(Tặng Hoạ sĩ Trần Hữu Nhật)Hắn là một hoạ sĩ.Gay cấn hơn, hắn còn là một hoạ sĩ trẻ!