Rừng

09:14 08/10/2012

LÊ MINH PHONG

“...Người là thánh nhân
Người đã sống trong chúng con
hôm nay và ngày sau

Minh họa: NHÍM

đến với Người có bình minh mưa
đến với Người có vầng trăng bạc
đến với Người có Chaos, Nyx và Hades
Người nói Người sẽ đưa chúng con tới vùng đất hứa
nhưng vào Chúa nhật, lửa đã tràn lên cùng với tro bụi
khi ấy chúng con lại gọi tên Người
trong niềm bấn loạn của những kẻ tội đồ vong thân...”

Đoàn người hành hương tiếp tục cầu nguyện. Họ cầu nguyện dưới ánh sáng của lửa. Họ đã đi, đã vượt qua những đỉnh núi phía Tây, đã bỏ lại sau lưng mặt trời rực lửa. Họ đã dừng lại ở đây, giữa một khu rừng già cách mặt trăng rất xa, cách mặt biển rất xa. Cả khu rừng bừng tỉnh bởi ánh sánh của lửa.

Họ có đàn ông, đàn bà, và cả trẻ nhỏ. Đàn ông mang cung tên và những ngọn giáo. Đàn bà mang thực phẩm và nước trong những chiếc túi bằng da dê. Trẻ con nín thinh và bám sát gót người lớn.

“...thế rồi khi trăng tan
đâu đó những tiếng tru vang lên và gãy nát trong những lèn đá
con thuyền có cánh buồm to lớn đã không đến được với bến bờ của lửa
chúng con
linh hồn chúng con đã vung vãi trên những sa mạc và rừng núi
Người là kẻ dối lừa bằng thứ ngôn ngữ điêu ngoa
những cánh chim đang lao vào mùa đông đói rét
chúng con đã tới chân đồi và đi vào rừng rậm
Người không phải là đấng tối cao
chúng con đã nhầm tưởng bởi sự ngụy tạo cao siêu của Người...”

Họ lại tiếp tục cầu nguyện. Họ xếp thành một vòng tròn và bước đi chậm rãi. Trẻ con không biết cầu nguyện nhưng chúng ý thức được một điều gì đó khủng khiếp đã xảy ra. Các vị thần đã nổi giận. Trẻ con biết đã đến ngày tận thế nhưng chúng không thể gọi tên.

 “...khi những cánh chim bằng sắt đến từ phương Bắc
khi những con cá bằng sắt đến từ Đông hải
chúng gào rú
chúng con lại lạc lối
chim ưng sà xuống
rắn rết bò lên
chúng con bấu víu vào lửa
lửa vĩnh cửu không sưởi ấm chúng con
rừng
và biển than khóc
ít nhất cũng đã đến ngàn lần
tha nhân run rẩy
dị nhân quay đi
quái nhân bước tới
mắt cáo đục mờ
lửa leo lét cháy rồi thành tro...”

Họ tiếp tục cầu nguyện và bước đi chậm rãi theo một vòng tròn cố định. Họ không hề mệt mỏi bởi sự hoảng loạn đang áp chế và bủa vây họ.

Giữa vòng tròn là một xác chết. Không rõ là xác đàn ông hay đàn bà. Một cái xác tím bầm, bất động.

“Người ấy đang ngủ.” Đứa bé thứ nhất nói.

“Đừng đánh thức, người ấy còn vô vàn những giấc mơ khác.” Đứa bé thứ hai nói.

“Im.” Người đàn ông nhỏ thó đi sau đứa bé rít lên.

Rồi những đứa trẻ im bặt.

“...Người đã ngủ và không hề thức dậy
linh hồn Người chưa được siêu thoát và nó còn đi hoang trên những vùng đất của những kẻ vô thần, bất trị
Người không là thánh nhân
Người không có những chiếc đũa thần và những con thuyền vượt sóng
những hơi thở hiu hắt
những con mắt đục mờ
và đức tin nhàu nát
đá không khóc
rừng câm nín
lý trí và đam mê gãy nát
triết nhân khước từ
Chúa trời quay lưng
và rồi là những tiếng hò reo của những đội kị binh khát máu
mùi hôi tanh chảy khắp trên những mê lộ và dòng sông đen...”

Thú rừng nép vào nhau run rẩy bởi tiếng cầu nguyện của họ rền vang như những tiếng sấm Đông. Lửa đang nhảy múa, chập chờn trong mắt của sói và báo đen. Chim chóc bất động. Những con sóc thò đầu ra khỏi hốc cây sợ hãi nhìn đoàn người cầu nguyện và nhảy những điệu nhảy của quái nhân.

Xác chết vẫn trơ lì. Không thể phân biệt là xác đàn ông hay đàn bà. Hai hốc mắt lún sâu trên khuôn mặt bé nhỏ và đầy những vết nhăn. Những sợi tóc trên đầu cái xác rung lên khi đoàn người giẫm mạnh xuống đất.

“Một con ruồi.” Đứa trẻ thứ 99 nói.

“Đâu?” Đứa trẻ thứ 100 hỏi.

“Trong miệng người đang nằm ngủ ấy. Rõ ràng là thế. Nó đã bò ra rồi bay lên, sau đó lại hạ xuống rồi bò vào. Trong miệng ấy.” Đứa trẻ thứ 99 lại nói.

“Im.” Người đàn ông chột mắt rít lên.

“Thế là phạm thánh, các vị thần sẽ nổi đóa và trừng phạt.” Người đàn bà có móng tay đen sì và dài ngoằng nói.

Rồi họ lại tiếp tục bước đi và cầu nguyện.

 “...Người đã từng bước lên đồi
Người đã từng bước trong thung lũng
niềm khát khao tường giải của Người đã bị chặn lại bởi những lèn đá
thuyền nan đã vỡ nát khi những con sóng lớn kéo đến từ trùng dương
chúng con lăn trên mặt đất gồ ghề
khuôn mặt chúng con chật cứng bởi những mộng mị đớn hèn
những giọt mồ hôi rơi xuống
biển đông đặc...”

Đoàn người hành hương cầu nguyện cho đến khi những rễ cây đã bám lên chân họ. Nhưng họ vẫn bước đi và lầm rầm cầu nguyện.

Đàn ông đã trở nên già nua. Lưng họ còng xuống. Cung tên và những ngọn giáo rơi xuống đất khi chúng đã mục nát, và rồi rễ cây đã nuốt chửng chúng. Những người đàn bà trở nên tàn tạ và mù lòa. Mắt họ hoắm sâu và móng tay họ dài ra như những móng tay của mụ phù thủy. Những đứa trẻ lớn lên với thân hình què quặt và trí tuệ của chúng thì mãi mãi ấu thơ.

“...Người không thức dậy
Người còn những cuộc phiêu lưu khác
Người chưa thoả mãn khi Người chưa hạnh ngộ với đấng tối cao
đêm
ngày
mặt trời
mặt trăng
cát
bão
bủa vây chúng con
đó là chưa kể những ngọn lửa đã tắt ngấm trong tro tàn...”

Rồi đoàn người hành hương quỳ mọp xuống. Những móng tay dài ngoằng của họ lướt lên rồi thọc sâu vào xác chết. Họ đã moi ra những thớ thịt thối rữa.

Rồi ngấu nghiến chúng.

“Tớ thấy những con dòi.” Chàng trai thứ 85.789.571 nói.

“Chúng đã tuôn ra từ đôi mắt.” Chàng trai thứ 85.789.572 nói.

“Mũi nữa.” Chàng trai thứ 85.789.573 nói.

“Im.” Đàn ông rít lên.

“Đó là điều cấm kị.” Đàn bà nghiến răng và nguyền rủa.

“...Người không phải là thánh nhân
Người là kẻ mù lòa tự găm đinh vào trong mắt
những giọt nước mắt không chảy ra
những giọt máu đen sì đã chảy ra
chúng con sẽ xâu những giọt máu thành chuỗi hạt
rồi ném lên trời cùng với Gió...”

Khi những con thú bỏ đi, rừng già đã nuốt chửng họ.

L.M.P
(SĐB9-12)








 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
Tin nổi bật
  • Tác giả tự giới thiệu:
    Sinh 1952. Thuộc thế hệ đi từ trong bưng ra. 10 năm cầm viết. Những tác phẩm chính: "Quãng đời ấm áp" - tập truyện 1986. "Ngày của một đời” - tiểu thuyết 1989. "Con chó và vụ li hôn" - tập truyện 1990. "Chuyến đi của mẹ" - kịch bản phim 1990.
    TB: Nếu truyện không vừa ý, BBT hãy ách lại. Tác giả không buồn đâu.

  • NGUYỄN THỊ LÊ NA

    Lam gói ghém mấy bộ quần áo ném vào chiếc vali nhỏ, vơ vội vài tờ báo văn nghệ, nghĩ sao chị thần người ra một lúc, ngồi phịch xuống ghế.

  • TRẦN BẢO ĐỊNH  

    1.
    Nắng trưa hầm hập, chị Hai ngồi đươn rế dưới bóng hàng cây trâm già. Những sợi tre thanh mảnh, qua bàn tay mềm mại của chị, chốc lát biến thành vật dùng làm bếp gia đình.

  • NHẬT PHI  

    Dazai Osamu - đó luôn là câu trả lời của anh mỗi khi tôi hỏi về những nhà văn mà anh ngưỡng mộ nhất. Mặc dù tôi biết đối với những người khác, anh có thể nói đó là Hemingway, O’Henry, Mạc Ngôn, Lỗ Tấn, hay - với một vài cô gái đang khúc khích cười - Haruki Murakami - và thường thì họ sẽ tiếp tục che miệng khúc khích cười sau đó.

  • NGUYỄN VĂN TOAN  

    Tôi bắt đầu viết nhật ký khi vừa qua một đêm. Cuốn sổ của tôi, chép lại những giấc mơ sau mỗi giấc ngủ ám ảnh. Tôi bắt đầu làm việc này sau khi giải mã được giấc mơ cứ lặp đi lặp. Giấc mơ mà ông lão tôi đã vẽ ông luôn hiện về.

  • HỒ TRẦN

    Bàn thờ nhà anh được che tấm vải đỏ xẻ chính giữa. Tấm vải cũ mèm bụi bám, chuyển qua màu sậm. 

  • NGUYỄN ĐỨC TÙNG

    Hắn câu cá bên bờ sông, trên một dải đất vươn ra lởm chởm đá, mọc vài cây bạch dương thưa thớt, có thể đứng vài người, nhưng lúc ấy chỉ có mình hắn.

  • ĐÀM QUỲNH NGỌC

    Y trở về làng sau hơn mười năm lang thang khắp nơi để tìm kế sinh nhai vào một buổi chiều mùa đông rét lắm. Nhiệt độ không khéo xuống 5oC cũng nên. Vậy mà y đi như không hề cảm thấy cái rét như kim châm đang đuổi hết dân làng vào ngồi bên bếp lửa.

  • TRẦN TRUNG CHÍNH

    Tại sao tôi lại không thể tự do làm việc theo ý mình, phiền đến ai đâu, có thể ích lợi là đằng khác!

  • PHẠM NGỌC TÚY

    1.
    Không biết từ lúc nào chị mất đi khuôn mặt thật của chính mình. Nó chỉ còn là chiếc bóng.

  • ĐỖ QUANG VINH

    Tôi đang ở trên một con thuyền nhỏ giữa đại dương với một cột buồm duy nhất. Cánh buồm rũ xuống một cách thảm hại vì không bắt được một cơn gió nào.

  • Lưu Hồng Cúc sinh năm 1955 tại Sài Gòn - Tham gia phong trào SVHS năm 1970. Học Trường kịch nghệ Sài Gòn năm 1971. Vào bưng và ra học tiếp Trường NTSK Hà Nội năm 1974. Đã công tác tại Báo Phụ nữ Thành phố HCM.

  • TẠ DUY ANH

    Một hôm viên chánh án của tòa án nọ nhận được lá đơn kiện kỳ lạ chưa từng có. Để độc giả đỡ sốt ruột, người kể xin miễn miêu tả nét mặt viên chánh án khi đọc xong đơn.

  • VŨ THANH LỊCH

    Tin thông báo, chuyến bay vê- nờ-hai-năm-tám của hãng hàng không... dự kiến khởi hành vào mười sáu giờ ba mươi phút sẽ khởi hành vào mười tám giờ năm lăm phút do thay đổi kế hoạch bay...”.

  • NGUYỆT CHU

    Chị gục xuống bên cạnh bàn tay nhỏ xíu của đứa con gái bé bỏng. Những ngón tay mảnh mai dường như vẫn đang run lên trong những cơn đau vô hình.

  • HOÀNG THỦY XUÂN

    Đó là một mảnh giấy nhỏ ông nhặt được. Một mảnh giấy cỡ bằng một bàn tay nhỏ, một mảnh giấy trắng nhưng đã bị nước mưa và bụi bẩn biến thành màu vàng nhạt. Một mảnh giấy chỉ bằng một bàn tay nhỏ và hoàn toàn trống trơn, không có bất cứ một chữ viết hay một hình vẽ nào trên đó.

  • NGUYÊN QUÂN  

    Quán cà phê nằm bạ dưới gầm cầu, một con đường nhỏ hẹp chạy ngang qua quán.

  • TRẦN BĂNG KHUÊ

    1. Nàng quyết định không rời khỏi căn phòng hẹp của mình. Nàng chán cái cảm giác phải kéo tấm rèm mỗi ngày cạnh cửa sổ đầu giường, lúc mười hai giờ, khi nàng tỉnh giấc.

  • TRU SA

    Tặng Người Ăn Gió

    Sự ngon giấc, nguy hại hơn trái nổ trong túi ngực. Náu mình vào giấc ngủ, con người mất cảnh giác và đoạn tuyệt với mọi cảnh quan ngoài thế giới.

  • PHẠM THANH HÀ

    Mùa hè ập đến đột ngột và tỏ ra khắc nghiệt ngay từ những ngày đầu tiên. Mặt đường nhựa như bị đun cho đến nóng chảy dưới chân, nóng đến nỗi sự xuất hiện của những nụ hoa loa kèn trắng xanh và e ấp cũng chẳng đem lại được một ấn tượng gì đáng kể.