Rừng

09:14 08/10/2012

LÊ MINH PHONG

“...Người là thánh nhân
Người đã sống trong chúng con
hôm nay và ngày sau

Minh họa: NHÍM

đến với Người có bình minh mưa
đến với Người có vầng trăng bạc
đến với Người có Chaos, Nyx và Hades
Người nói Người sẽ đưa chúng con tới vùng đất hứa
nhưng vào Chúa nhật, lửa đã tràn lên cùng với tro bụi
khi ấy chúng con lại gọi tên Người
trong niềm bấn loạn của những kẻ tội đồ vong thân...”

Đoàn người hành hương tiếp tục cầu nguyện. Họ cầu nguyện dưới ánh sáng của lửa. Họ đã đi, đã vượt qua những đỉnh núi phía Tây, đã bỏ lại sau lưng mặt trời rực lửa. Họ đã dừng lại ở đây, giữa một khu rừng già cách mặt trăng rất xa, cách mặt biển rất xa. Cả khu rừng bừng tỉnh bởi ánh sánh của lửa.

Họ có đàn ông, đàn bà, và cả trẻ nhỏ. Đàn ông mang cung tên và những ngọn giáo. Đàn bà mang thực phẩm và nước trong những chiếc túi bằng da dê. Trẻ con nín thinh và bám sát gót người lớn.

“...thế rồi khi trăng tan
đâu đó những tiếng tru vang lên và gãy nát trong những lèn đá
con thuyền có cánh buồm to lớn đã không đến được với bến bờ của lửa
chúng con
linh hồn chúng con đã vung vãi trên những sa mạc và rừng núi
Người là kẻ dối lừa bằng thứ ngôn ngữ điêu ngoa
những cánh chim đang lao vào mùa đông đói rét
chúng con đã tới chân đồi và đi vào rừng rậm
Người không phải là đấng tối cao
chúng con đã nhầm tưởng bởi sự ngụy tạo cao siêu của Người...”

Họ lại tiếp tục cầu nguyện. Họ xếp thành một vòng tròn và bước đi chậm rãi. Trẻ con không biết cầu nguyện nhưng chúng ý thức được một điều gì đó khủng khiếp đã xảy ra. Các vị thần đã nổi giận. Trẻ con biết đã đến ngày tận thế nhưng chúng không thể gọi tên.

 “...khi những cánh chim bằng sắt đến từ phương Bắc
khi những con cá bằng sắt đến từ Đông hải
chúng gào rú
chúng con lại lạc lối
chim ưng sà xuống
rắn rết bò lên
chúng con bấu víu vào lửa
lửa vĩnh cửu không sưởi ấm chúng con
rừng
và biển than khóc
ít nhất cũng đã đến ngàn lần
tha nhân run rẩy
dị nhân quay đi
quái nhân bước tới
mắt cáo đục mờ
lửa leo lét cháy rồi thành tro...”

Họ tiếp tục cầu nguyện và bước đi chậm rãi theo một vòng tròn cố định. Họ không hề mệt mỏi bởi sự hoảng loạn đang áp chế và bủa vây họ.

Giữa vòng tròn là một xác chết. Không rõ là xác đàn ông hay đàn bà. Một cái xác tím bầm, bất động.

“Người ấy đang ngủ.” Đứa bé thứ nhất nói.

“Đừng đánh thức, người ấy còn vô vàn những giấc mơ khác.” Đứa bé thứ hai nói.

“Im.” Người đàn ông nhỏ thó đi sau đứa bé rít lên.

Rồi những đứa trẻ im bặt.

“...Người đã ngủ và không hề thức dậy
linh hồn Người chưa được siêu thoát và nó còn đi hoang trên những vùng đất của những kẻ vô thần, bất trị
Người không là thánh nhân
Người không có những chiếc đũa thần và những con thuyền vượt sóng
những hơi thở hiu hắt
những con mắt đục mờ
và đức tin nhàu nát
đá không khóc
rừng câm nín
lý trí và đam mê gãy nát
triết nhân khước từ
Chúa trời quay lưng
và rồi là những tiếng hò reo của những đội kị binh khát máu
mùi hôi tanh chảy khắp trên những mê lộ và dòng sông đen...”

Thú rừng nép vào nhau run rẩy bởi tiếng cầu nguyện của họ rền vang như những tiếng sấm Đông. Lửa đang nhảy múa, chập chờn trong mắt của sói và báo đen. Chim chóc bất động. Những con sóc thò đầu ra khỏi hốc cây sợ hãi nhìn đoàn người cầu nguyện và nhảy những điệu nhảy của quái nhân.

Xác chết vẫn trơ lì. Không thể phân biệt là xác đàn ông hay đàn bà. Hai hốc mắt lún sâu trên khuôn mặt bé nhỏ và đầy những vết nhăn. Những sợi tóc trên đầu cái xác rung lên khi đoàn người giẫm mạnh xuống đất.

“Một con ruồi.” Đứa trẻ thứ 99 nói.

“Đâu?” Đứa trẻ thứ 100 hỏi.

“Trong miệng người đang nằm ngủ ấy. Rõ ràng là thế. Nó đã bò ra rồi bay lên, sau đó lại hạ xuống rồi bò vào. Trong miệng ấy.” Đứa trẻ thứ 99 lại nói.

“Im.” Người đàn ông chột mắt rít lên.

“Thế là phạm thánh, các vị thần sẽ nổi đóa và trừng phạt.” Người đàn bà có móng tay đen sì và dài ngoằng nói.

Rồi họ lại tiếp tục bước đi và cầu nguyện.

 “...Người đã từng bước lên đồi
Người đã từng bước trong thung lũng
niềm khát khao tường giải của Người đã bị chặn lại bởi những lèn đá
thuyền nan đã vỡ nát khi những con sóng lớn kéo đến từ trùng dương
chúng con lăn trên mặt đất gồ ghề
khuôn mặt chúng con chật cứng bởi những mộng mị đớn hèn
những giọt mồ hôi rơi xuống
biển đông đặc...”

Đoàn người hành hương cầu nguyện cho đến khi những rễ cây đã bám lên chân họ. Nhưng họ vẫn bước đi và lầm rầm cầu nguyện.

Đàn ông đã trở nên già nua. Lưng họ còng xuống. Cung tên và những ngọn giáo rơi xuống đất khi chúng đã mục nát, và rồi rễ cây đã nuốt chửng chúng. Những người đàn bà trở nên tàn tạ và mù lòa. Mắt họ hoắm sâu và móng tay họ dài ra như những móng tay của mụ phù thủy. Những đứa trẻ lớn lên với thân hình què quặt và trí tuệ của chúng thì mãi mãi ấu thơ.

“...Người không thức dậy
Người còn những cuộc phiêu lưu khác
Người chưa thoả mãn khi Người chưa hạnh ngộ với đấng tối cao
đêm
ngày
mặt trời
mặt trăng
cát
bão
bủa vây chúng con
đó là chưa kể những ngọn lửa đã tắt ngấm trong tro tàn...”

Rồi đoàn người hành hương quỳ mọp xuống. Những móng tay dài ngoằng của họ lướt lên rồi thọc sâu vào xác chết. Họ đã moi ra những thớ thịt thối rữa.

Rồi ngấu nghiến chúng.

“Tớ thấy những con dòi.” Chàng trai thứ 85.789.571 nói.

“Chúng đã tuôn ra từ đôi mắt.” Chàng trai thứ 85.789.572 nói.

“Mũi nữa.” Chàng trai thứ 85.789.573 nói.

“Im.” Đàn ông rít lên.

“Đó là điều cấm kị.” Đàn bà nghiến răng và nguyền rủa.

“...Người không phải là thánh nhân
Người là kẻ mù lòa tự găm đinh vào trong mắt
những giọt nước mắt không chảy ra
những giọt máu đen sì đã chảy ra
chúng con sẽ xâu những giọt máu thành chuỗi hạt
rồi ném lên trời cùng với Gió...”

Khi những con thú bỏ đi, rừng già đã nuốt chửng họ.

L.M.P
(SĐB9-12)








 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
Tin nổi bật
  • TRẦN BẢO ĐỊNH

    1.
    Thấy sóng lắp liếm bờ chờ con  nước nhảy, lão Bảy nói:
    - Sớm mai, con ở nhà!
    - Ở nhà chi, tía?

     

  • TRU SA  
    Viết riêng cho một người  

    Đèn tắt là hết, chỉ còn đôi mắt tỉnh bơ cùng tiếng thở nhẹ. Đường ray vẫn đầy đá dăm, thứ vật lót giúp bánh tàu không đổ nhào.

  • NGUYỄN THẾ HÙNG    

    Anh Thuyên nhà bên xóm Bến sang xóm tôi cưới chị Linh. Chị Linh xinh, da trắng, tóc dài nên nhiều anh trong xóm tôi mê, vậy mà chị lại đi lấy người xóm Bến.

  • PHAN TRUNG HIẾU

    Cha con tôi trú trong một căn nhà tuyềnh toàng cạnh đường cái quan. Mái nhà tranh cũ kỹ, đen xỉn một gam màu lạnh giữa nhà nhà mái tôn, mái ngói, gạch ốp sáng choang. Cũng chả lấy thế làm buồn.

  • HẠ NGUYÊN

    Đêm thứ mười tám tôi mới lọt được vào căn nhà của em. Bấy giờ đang quá khuya và sự vắng ngắt như nhìn xói vào làm tôi kinh sợ. 

  • NGUYỄN THỊ ANH ĐÀO   

    21 giờ đêm, tôi rời khởi phòng làm việc sau một ngày. Từ tầng sáu của tòa nhà nhìn xuống, khu phố Loan bắt đầu lên đèn.

  • TRẦN THÚC HÀ     
           Tặng H.V.T   

    Cha ông, là một nhà tạc tượng có tiếng ở chốn Thăng Long. Năm 1397 dưới triều Trần Thiếu đế, Hồ Quý Ly cho xây thành Tây Đô, cha ông được mời đến khắc chạm nội thất trong điện tiền.

  • LÊ THỊ HOÀI NAM

    Mười một giờ! Mười một giờ ba mươi! Mười hai giờ! Thư vẫn chưa về. Hôm nay là ngày nghỉ của cô ấy? Trước đây, mấy khi anh để ý đến chuyện đi về của vợ nhưng mỗi lần về muộn, Thư đều báo trước. Bây giờ cô ấy đi đâu? Hay lại...

  • NGUYỆT CHU   

    1.
    Buổi chiều.
    Trại trẻ mồ côi.
    Trong phòng chờ khách.

  • TRẦN BĂNG KHUÊ  

    1. Nàng bứt rứt ngồi xuống chiếc ghế gần giá sách nhỏ của Gloria J. Chỉ có lèo tèo một vài quyển, còn lại là các tờ bướm quảng cáo du lịch, hay offer café, nhà hàng nào đó đang giảm giá vài chục phần trăm rải rác trên thành cửa sổ.

  • PHẠM NGỌC TÚY  

    Lúc tôi đẩy cánh cửa bước vào nhà, ba tôi đang ngồi trầm tư trong ghế bành, bên lò sưởi cháy đỏ rực rỡ. Những ngọn nến được thắp lên làm sáng tỏ căn phòng, thứ ánh sáng mập mờ hư ảo.

  • LỮ MAI  

    - Chú nói với mày một bí mật…
    - Thím Dinh ngoại tình phải không? 

  • DIỆU PHÚC   

    Ta nguyên thân là nước mắt của thần. Vì là nước mắt của thần, mang đầy linh khí, nên khi rơi xuống trần, chẳng thể tiêu tan.

  • PHẠM GIAI QUỲNH  

    Họ tập hợp ở cảng Cá Mập của thị trấn S. Thị trấn này nằm bên Địa Trung Hải, nhỏ và hầu như không mấy xuất hiện trong tầm mắt của các du khách có mong muốn thám hiểm hoặc vãn cảnh. Bởi ở đây không có gì ngoài cá và muối. 

  • ĐINH NGỌC TÂM   

    Cái bóng xuất hiện ba lần mỗi ngày. Buổi sáng đó là một vệt mờ in trên trần nhà và vách tường bên phải. Một vệt mờ ẩn rồi hiện, đậm rồi nhạt.

  • TRẦN BẢO ĐỊNH  

    1.
    Lão ngồi tựa lưng ngôi mộ cổ dưới tán lá cây me đại thụ, mắt lim dim. Buổi trưa, giồng Tân Hiệp buồn thiu theo từng cơn oi bức của cái nóng hầm hập nắng cuối mùa.

  • NGUYÊN QUÂN

    Khu chợ, những ki ốt bê tông vươn mặt ra phía con suối rộng cả trăm mét, đang cuồn cuộn dòng nước đục ngầu. Đứng ở vị trí này, tì hai tay xuống vai chiếc cầu hiện đại vắt ngang suối, có thể duỗi tầm mắt nhìn suôn suốt đến tận dãy núi cao vút đầu nguồn. Khe Tre là đây. Khe Tre đầy những câu chuyện đường rừng huyền hoặc của thằng Ngạn là đây sao.

  • CUNG TÍCH BIỀN

    Dòng họ Trần Liêu vào định cư ở bờ Bắc sông Thu một thời gian lại gặp chuyện chẳng lành.

  • NGUYỄN THỊ DUYÊN SANH   

    Duy chợt mở bừng mắt vì tiếng đập lùng bùng của mấy tấm phên liếp. Anh nhìn ra ngoài. Trời xám đục một màu chì, chẳng biết còn sáng sớm hay đã xế chiều.