NHƯ QUỲNH DE PRELLE
Chúng tôi xuyên Việt lần cuối cùng trước khi rời Việt Nam, từ Sài Gòn qua Hội An, Đà Nẵng, Huế, Hà Nội, Ninh Bình và Sapa.
Nắng sớm trên sông Hương. Ảnh Hải Phong
Nơi dừng chân lâu nhất là Huế bởi Bertrand đã tìm hiểu trước khi sang Việt Nam, phải đến Huế và ở Huế thật lâu. Khi đến Huế vào tháng 4, chúng tôi có dịp cùng nắng gió của Huế chứ không phải những cơn mưa triền miên. Bắt đầu chuyến đi ở Huế là chúng tôi thăm Đại Nội và các khu lăng tẩm. Đến nơi nào, Bertrand cũng ghi lại chi tiết, chụp hình kỹ lưỡng. Một người đến từ châu Âu xa xôi trong một gia đình quý tộc từng làm việc cho hoàng gia ở Trung Hoa, Bertrand quan tâm đến lịch sử vua triều Nguyễn nước Nam. Chúng tôi không khỏi xót xa khi có những di tích chỉ còn lại những viên gạch cũ hay chỉ là những rêu phong. Về Huế, chúng tôi ngồi trên lầu cao uống trà buổi chiều đầy mây đen mà mưa chưa kịp xuống. Chiều nào, chúng tôi cũng dọc qua sông Hương, đi trên cầu Trường Tiền. Huế giữ được nét xanh mát của cây cối, của thiên nhiên được quy hoạch. Huế giữ được màu của hòa bình. Chúng tôi ăn tối ở nhà vườn bên khu Vỹ Dạ, một bữa tối cầu kỳ và chậm rãi. Huế trong lòng chúng tôi như thế, kể cả những món ăn ở chợ Đông Ba hay khoái khẩu chè ở đâu chúng tôi cũng thử.
Bertrand trở lại châu Âu, và tôi đi cùng anh đến nơi này, một cuộc sống mới cho cả 2. Chúng tôi làm đám cưới. Cuộc sống ngày một tràn đầy và thay đổi bởi những vị trí, vai trò đã khác. Chúng tôi trở thành cha mẹ của bọn trẻ. Tôi viết trở lại, viết thơ như những ngày thanh xuân. Tôi không từ bỏ nữa, tôi sẽ viết và viết.
Trong một khoảnh khắc nào đó, tôi nhớ đã gửi cho ban biên tập Sông Hương một chùm thơ, chọn những bài thơ giản dị nhất và nhiều cảm xúc. Tôi biết Tạp chí Sông Hương từ rất lâu rồi. Sông Hương lặng lẽ mà đằm sâu. Tôi đọc những bài nghiên cứu, đọc những trang văn rất đỗi tự do và tử tế ở đây. Thế là Sông Hương gắn bó với tôi, gắn bó như khúc ruột văn chương còn lại ở xứ sở xa xôi ấy. Tôi mong một ngày về. Ở đó, trên những con đường, gặp những người bạn viết đã từng chia sẻ, giúp đỡ tôi vô điều kiện với sự ra đời của Song tử. Mong một ngày về đọc thơ giữa những mát xanh và những cơn mưa của Huế thương, giữa những giọng nói khác nhau để cùng tri kỷ tri tình với thơ.
Những người bạn viết tôi chưa từng gặp, chưa từng biết họ ở ngoài đời thực, chỉ gặp nhau ở những con chữ. Họ gửi tác phẩm về đây, cùng nhau trân trọng thi ca và văn chương. 35 năm của tạp chí Sông Hương, như tuổi 35 tôi bắt đầu chọn thi ca trở thành công việc hàng ngày của mình của một người phụ nữ. Từ Song tử đến Người mang nước và Buổi sáng Phủ định, Tạp chí Sông Hương đã cùng hành trình thơ của Như Quỳnh de Prelle. Nói bao lời biết ơn không đủ, dành bao ân tình sâu nặng không thể diễn tả hết thành lời. Chúng ta cùng chúc mừng Sông Hương và Ban biên tập sức khỏe để luôn cùng bạn đọc, những người yêu văn chương và lịch sử văn học Việt chảy mãi như dòng Hương Giang xanh thăm thẳm bốn mùa trôi. Hẹn một ngày tôi sẽ trở về đọc thơ giữa vòng tay bạn bè thi ca và tình văn chương kết nối.
N.Q.D.P
(TCSH352&SDB29/06-2018)
ĐỖ AN TIÊMLần đầu tiên tôi biết Vân Khanh qua tiết mục Tiếng Thơ của Đài T.N.V.N. Chất giọng mượt mà, trữ tình của Vân Khanh đã làm tôi xúc động, mặc dù bài thơ hôm đó anh ngâm tôi đã thuộc và nghe diễn ngâm nhiều lần từ thuở niên thiếu. Tôi ngờ ngợ đây là một tài năng. Song, cái tính xấu cố hữu hay nghi ngờ đã ngăn tôi lại. “Biết đâu đấy. Có khi chỉ là một mảnh sao băng”. Và tôi hình dung Vân Khanh còn trẻ, quá trẻ nữa. Một Vân Khanh rất “nghệ sĩ” theo cái nghĩa nhiều người hiểu chưa đúng về nghệ sĩ.
NGUYỄN TRƯƠNG ĐÀNTôi vừa làm một cuộc du lịch đầy thú vị. Ấy là cuộc du lịch lướt nhanh ngược dòng Sông Hương, về tận ngọn nguồn. Tôi gặp lại biết bao nhiêu kỷ niệm vui buồn, bao nhiêu khuôn mặt thân yêu, thân quen, và cả những điều kỳ thú, mới lạ. Hai mươi năm, những khuôn mặt nào đã soi xuống dòng sông, những kỷ niệm nào còn đọng mãi trong ta...?
LÊ KHÁNH MAI (Nhà thơ - Tổng Biên tập tạp chí Nha Trang)Đến từ Nha Trang - Khánh Hoà, vùng đất cực Nam Trung Bộ, tôi không có mong muốn gì hơn là được chúc mừng Sông Hương tròn 20 tuổi, được học tập những kinh nghiệm và thành công của một tờ tạp chí văn nghệ địa phương đã từ lâu đứng ở vị trí đàn anh ở miền Trung và cả nước.
BẢO HÂNTại Festival Huế 2008, bên cạnh hàng chục cuộc triển lãm, trưng bày diễn ra trên khắp các đường phố, nhà triển lãm với nhiều loại hình nghệ thuật đa dạng; một phòng tranh nhỏ nhắn, ý nhị nằm trong con kiệt nhỏ đường Lê Thánh Tôn của Nội thành Huế. “Về lại” tên của phòng tranh, là tình cảm của những người Huế xa quê góp tiếng lòng của mình bằng những gam màu hoài hương.
VÕ QUANG YẾNBùi ngùi nhớ mẹ thuở xưa,Miệng nhai cơm búng lưỡi lừa cá xương. Ca dao
Nhà văn Trần Hữu Lục, - Sinh tại Huế. Thành viên nòng cốt của nhóm Việt. Chủ bút báo Sinh viên Huế (1968). Phụ trách văn nghệ trên Nguyệt san Đối diện (từ 1972 đến 1975). Viết văn trên các báo và tạp chí: Việt, Đất Nước, Ý Thức, Sinh Viên Huế, Đối Diện…
Tạp chí Sông Hương đang đứng trước ngưỡng cửa của tuổi 20 trai tráng và đầy ắp hoài bão. Sông Hương đã vượt ra khỏi phạm vi của một tờ báo văn nghệ tỉnh để trở thành một địa chỉ gửi gắm những tin yêu và tín nhiệm của bạn đọc gần xa trong cả nước và cả ở nước ngoài về món ăn tinh thần văn học. Không hẹn mà gặp, các cộng tác viên và bạn đọc Sông Hương ở Hà Nội và các tỉnh đã tâm tình rất thật tình và thật lòng để khích lệ và nhắn nhủ Sông Hương.
Dường như có dòng sông Hương vẫn chảy âm thầm ở bên ngoài Tổ quốc. Đấy là khi tôi đọc được những trang viết đầy ắp phong vị, nồng ấm hương đất quê nhà của những người Huế đang định cư ở nước ngoài. Họ đã tìm thấy tín hiệu giao cảm với xứ Huế thông qua “chiếc cầu nối” của Tủ sách Nhớ Huế.
Vậy là hôm nay Huế - một thành phố cố đô ở miền Trung đã làm một việc đầy ý nghĩa và đẹp đẽ đặt tên đường cho các danh nhân văn hóa : Lưu Trọng Lư, Hoài Thanh, Chế Lan Viên, Thanh Tịnh, Hải Triều... trong đó có Nguyễn Tuân nhà văn lớn cho các phố phường và các làng thôn được đô thị hóa sau thời kỳ mở cửa của đất nước.