Nhớ dòng Hương Giang và mong một ngày về Huế đọc thơ

09:42 27/06/2018

NHƯ QUỲNH DE PRELLE

Chúng tôi xuyên Việt lần cuối cùng trước khi rời Việt Nam, từ Sài Gòn qua Hội An, Đà Nẵng, Huế, Hà Nội, Ninh Bình và Sapa.

Nắng sớm trên sông Hương. Ảnh Hải Phong

Nơi dừng chân lâu nhất là Huế bởi Bertrand đã tìm hiểu trước khi sang Việt Nam, phải đến Huế và ở Huế thật lâu. Khi đến Huế vào tháng 4, chúng tôi có dịp cùng nắng gió của Huế chứ không phải những cơn mưa triền miên. Bắt đầu chuyến đi ở Huế là chúng tôi thăm Đại Nội và các khu lăng tẩm. Đến nơi nào, Bertrand cũng ghi lại chi tiết, chụp hình kỹ lưỡng. Một người đến từ châu Âu xa xôi trong một gia đình quý tộc từng làm việc cho hoàng gia ở Trung Hoa, Bertrand quan tâm đến lịch sử vua triều Nguyễn nước Nam. Chúng tôi không khỏi xót xa khi có những di tích chỉ còn lại những viên gạch cũ hay chỉ là những rêu phong. Về Huế, chúng tôi ngồi trên lầu cao uống trà buổi chiều đầy mây đen mà mưa chưa kịp xuống. Chiều nào, chúng tôi cũng dọc qua sông Hương, đi trên cầu Trường Tiền. Huế giữ được nét xanh mát của cây cối, của thiên nhiên được quy hoạch. Huế giữ được màu của hòa bình. Chúng tôi ăn tối ở nhà vườn bên khu Vỹ Dạ, một bữa tối cầu kỳ và chậm rãi. Huế trong lòng chúng tôi như thế, kể cả những món ăn ở chợ Đông Ba hay khoái khẩu chè ở đâu chúng tôi cũng thử.

Bertrand trở lại châu Âu, và tôi đi cùng anh đến nơi này, một cuộc sống mới cho cả 2. Chúng tôi làm đám cưới. Cuộc sống ngày một tràn đầy và thay đổi bởi những vị trí, vai trò đã khác. Chúng tôi trở thành cha mẹ của bọn trẻ. Tôi viết trở lại, viết thơ như những ngày thanh xuân. Tôi không từ bỏ nữa, tôi sẽ viết và viết.

Trong một khoảnh khắc nào đó, tôi nhớ đã gửi cho ban biên tập Sông Hương một chùm thơ, chọn những bài thơ giản dị nhất và nhiều cảm xúc. Tôi biết Tạp chí Sông Hương từ rất lâu rồi. Sông Hương lặng lẽ mà đằm sâu. Tôi đọc những bài nghiên cứu, đọc những trang văn rất đỗi tự do và tử tế ở đây. Thế là Sông Hương gắn bó với tôi, gắn bó như khúc ruột văn chương còn lại ở xứ sở xa xôi ấy. Tôi mong một ngày về. Ở đó, trên những con đường, gặp những người bạn viết đã từng chia sẻ, giúp đỡ tôi vô điều kiện với sự ra đời của Song tử. Mong một ngày về đọc thơ giữa những mát xanh và những cơn mưa của Huế thương, giữa những giọng nói khác nhau để cùng tri kỷ tri tình với thơ.

Những người bạn viết tôi chưa từng gặp, chưa từng biết họ ở ngoài đời thực, chỉ gặp nhau ở những con chữ. Họ gửi tác phẩm về đây, cùng nhau trân trọng thi ca và văn chương. 35 năm của tạp chí Sông Hương, như tuổi 35 tôi bắt đầu chọn thi ca trở thành công việc hàng ngày của mình của một người phụ nữ. Từ Song tử đến Người mang nước Buổi sáng Phủ định, Tạp chí Sông Hương đã cùng hành trình thơ của Như Quỳnh de Prelle. Nói bao lời biết ơn không đủ, dành bao ân tình sâu nặng không thể diễn tả hết thành lời. Chúng ta cùng chúc mừng Sông Hương và Ban biên tập sức khỏe để luôn cùng bạn đọc, những người yêu văn chương và lịch sử văn học Việt chảy mãi như dòng Hương Giang xanh thăm thẳm bốn mùa trôi. Hẹn một ngày tôi sẽ trở về đọc thơ giữa vòng tay bạn bè thi ca và tình văn chương kết nối.

N.Q.D.P  
(TCSH352&SDB29/06-2018)




 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
  • VÕ QUANG YẾN
    (Thân tặng tất cả các bạn yêu Huế)

    37 năm ra đi tưởng không hẹn ngày về. Thế mà rồi tôi cũng mua vé máy bay lên đường về thăm quê.

  • CAO HUY THUẦN

    Cách đây hơn một năm, tình cờ tôi gặp chị H. ở sân bay, đang cân hành lý để đi Mỹ. Chị bảo: Tôi qua Pháp nhân ngày giỗ đầu ông cụ tôi. Cả gia đình tụ họp đông đủ. Ông anh cả của tôi ở Pháp, tôi ở Mỹ qua, một cô em gái ở Đức, một cô em nữa ở tận Đan Mạch. Chúng tôi định lấy ngày kỵ ba tôi để mỗi năm một lần anh em gặp nhau.

  • HOÀNG PHỦ NGỌC TƯỜNG (Gặp gỡ với anh Lê Huy Cận, Tổng thư ký Hội “Người yêu Huế” ở Pháp)

  • Trên giải đất hình chữ S mà đáng lẽ chúng ta phải sống, có chỗ nào mà chúng ta không nhớ, không thương! Nhưng dĩ nhiên, có chỗ chúng ta thương nhiều hơn một chút. Đó có thể là chỗ mà chúng ta sinh ra, lớn lên. Chỗ mà chúng ta lưu lại nhiều kỷ niệm. Đó cũng có thể là chỗ mà vì một duyên cớ nào đấy thôi, ta bỗng thấy gắn bó suốt đời.

  • THÁI THU LAN Kỷ niệm 140 năm ngày sinh Vua Hàm Nghi (1871 - 2011)

  • VÕ QUANG YẾNHữu duyên thiên lý năng tương ngộVô duyên đối diện bất tương phùng(*)                                                Phong dao

  • NGUYỄN PHAN QUẾ MAISân bay Huế, tối ngày 14/12/2010, một người đàn ông cao lớn tóc đang chuyển màu đăm đắm nhìn qua cửa kính. Ông đang cố gắng níu giữ hình ảnh của từng cành cây, ngọn cỏ, từng hơi thở mát lành của sông Hương vào trong trí nhớ của mình.

  • THANH TÙNGTốt nghiệp Cử nhân Văn khoa, dạy học một năm ở trường Đồng Khánh, Thái Kim Lan qua CHLB Đức học khóa đào tạo giáo sư Đức ngữ của Viện Goethe Munich, với học bổng của Viện trao đổi Hàn lâm Đức (DAAD).

  • VÕ QUANG YẾNĐây không phải là lần đầu tiên có múa cung đình trên sân khấu Paris. Trước đây, chẳng hạn như đầu năm 2004, một đoàn ca múa của Nhà hát Nghệ thuật Cung đình thuộc Trung tâm Bảo tồn Di tích Cố đô Huế đã biểu diễn ở trụ sở Unesco trong buổi lễ trao tặng bằng công nhận 28 kiệt tác là di sản phi vật thể thế giới và truyền khẩu nhân loại, trước khi trình bày chúc Tết kiều bào Paris, Lyon, Marseille, Bruxelles.

  • HÂN QUY“Làm gì để có tiền giúp Huế mà tránh đi quyên”, đó là ý nghĩ cứ xoáy trong đầu óc mỗi anh chị em chúng tôi đã lâu và nhất là trong buổi tiếp xúc đầu tiên với bà Nguyễn Đình Chi ở nhà chị Song, trưa ngày thứ bảy 1-10-1983. Có một anh bạn gợi ý: “Tại sao chúng ta không nhân dịp có bà Chi đang còn ở đây để tổ chức một bữa cơm?”

  • HƯƠNG CẦN      (Chuyện ít ai biết trong làng âm nhạc)Nhạc sỹ, Giáo sư viện sỹ Lưu Hữu Phước (1921-1989) là tác giả của rất nhiều hành khúc nổi tiếng. Với tài năng của mình, từ bài hát này đến bài hát khác, ông đã góp phần nuôi dưỡng những phong trào cách mạng to lớn.

  • HÀ VĂN THỦYCó thể nói nhà thơ Tôn Nữ Hỷ Khương đã tạo nên một hiện tượng thơ, nhiều tập thơ của bà được in với số lượng lớn, tác quyền bà thường nhận sách mà không nhận tiền, những nơi in thơ cho bà vẫn dành cho bà những niềm ưu ái. Công ty Văn Hóa Sáng Tạo Trí Việt (First News) in tiếp hai năm hai cuốn Hãy Cho Nhau - Nước Vẫn Xanh Dòng (2004 - 2005).

  • TRẦN HỮU LỤCKhởi đầu là nỗi nhớ Huế, tác giả Phan Thị Thu Quỳ viết về quê quán,thời niên thiếu như một cách giãi bày, chia sẻ. Những trang viết như sông Hương âm thầm chảy qua những ngõ ngách đời người, trong trẻo và cuốn hút.

  • TRẦN THỊ LINH CHITừ ngày theo chồng vào Nam, tính ra xa Huế hơn nửa thế kỷ, đất khách quê người, hiếm khi được nói hay nghe tiếng của quê hương một cách trọn vẹn. Ngay trong gia đình, đến đời cháu nội, cháu ngoại thì đã rặt tiếng miền Nam. May mắn bên mình còn có ông “Dôn”(*) người thường xuyên “gợi nhớ” qua câu nói đầu môi khi đối thoại: Mụ ơi!

  • TRẦN CÔNG TẤNNhững ngày làm báo, tôi đã biên tập mấy bài của cộng tác viên Võ Quang Yến từ Pháp gửi về. Tôi biết rõ ông là một nhà khoa học lớn, hàng chục năm liền làm Giám đốc ở Trung tâm nghiên cứu khoa học Pháp. Vài lần ông về làm việc giúp nước, chúng tôi đã gặp nhau.

  • TÔN NỮ NGỌC HOANhư một “kẻ bị lưu đày trên đảo xanh”, Hữu Vinh luôn hướng về quê nhà với trái tim của chàng trai 18 tuổi - tuổi của ngày rời xa người mẹ thân yêu, xa tiếng chuông chùa Thiên Mụ, xa con đường đến trường xuôi theo giòng Hương quen thuộc đến chân trời mới lạ để rồi bằn bặt 18 năm sau mới có cuộc đoàn viên rưng rưng nước mắt trên quê xưa.

  • TRUNG SƠNVậy là tôi không còn dịp để được thăm chị nữa rồi!Mấy năm trước, khi nhà văn Nhất Lâm, một người cháu của nhà thơ Vĩnh Mai, cho biết chị Phương Chi đã phải vào sống những năm cuối đời tại Trại Dưỡng lão ở Hà Đông, tôi đã phải thốt lên: “Trời! Sao lại thế?!...”

  • THÁI KIM LAN...“Cắt từng miếng da non nhìn xem, tôi vẫn vậy/ Chảy ròng ròng trong máu nước sông Hương”...Bỗng tôi thấy em cũng về lại đó.../ Tôi lại cùng em đi thăm chợ Tết/ Em nép mình sưởi ấm với vai tôi/ Đôi mắt, nụ cười, môi hồng rực rỡ/ Huế đây rồi nhờ có em tôi                         (“Hải đường say nắng”, Chỉ có anh mới nhận ra em)...

  • TRẦN KIÊM ĐOÀNThạch Hãn - Mồ hôi của đá chứ không phải mồ hôi đá. Tương truyền rằng, phía cực Tây Trường Sơn có ngọn núi Linh Sơn cao ngất, thường đổi màu từ cổ đồng lúc bình minh, đỏ thẫm giữa ban trưa và tím ngát vào ban chiều. Vào một buổi chiều thuở hồng hoang, có con chim Phượng Hoàng bay ngang núi tím. Núi quá cao khiến chim rủ cánh phải đổ xuống từ lưng trời làm vỡ một góc núi. Không hiểu suối khe, mồ hôi hay nước mắt của núi đã tuôn ra từ khe núi bị nứt tạo thành một dòng sông chảy miết về phía đồng bằng, tuôn ra biển. Dòng sông đó là dòng sông Thạch Hãn.

  • VÕ QUANG YẾN                Tiếng hát đâu mà nghe nhớ thương,                Mái nhì man mác nước sông Hương.                                                     Tố Hữu