Đi xe đò ra Đông Hà thì mưa ập đến. Minh rủ tôi:
- Ta vào chợ vừa xem hàng, vừa nấp mưa.
Vào đến cổng chợ, hàng ngoại bày bán la liệt.
- Hai ông anh mua dù đi, dù Thái hẳn hoi, hết chê...
Một em môi đỏ chót mời chào.
Tôi nói vui:
- Dù Thái hay dù Mèo cũng phải mua, mưa thế này không có áo nhựa, thì chỉ ngồi nhờ quán em mà ngắm trời. Giá bao nhiêu!
- Năm mươi ngàn đồng ông anh ạ. Miệng liến thoắng phân bua, thuế nọ thuế kia, công an thuế vụ, chẳng lời lãi gì mấy. Miệng nói mắt cười, tay cầm cái dù đỏ cụp xòe lia lịa.
- Sao đắt vậy! Ở Huế có bốn mươi lăm ngàn đồng.
Cô gái bán hàng bị hẫng, không ngờ mấy cha phiêu lãng nắm chắc giá trị trường. Thực ra tôi nói đại vậy chứ có đi ra chợ Đông Ba, Đông Bảy gì đâu.
- Thôi bốn chục ngàn. Không mai bọn tôi đi Khe Sanh mua. Minh trả vậy rồi đưa cái dù cho cô gái.
- Không lời một cắc, nhưng buổi sáng may xưa. Thấy vía ông anh nghệ sĩ, bán để lấy hên.
Chúng tôi chọn hai cái rồi trương ô đi giữa mưa đường phố Đông Hà.
Khi về đến nhà, nhìn chữ thì ra dù Singapo. Thái hay Po thì cũng là dù ngoại, chắc xài được lâu.
Ai ngờ chưa hết mùa mưa dù bị kẹt cứng. Gặp mưa giữa phố, cần trương dù thì nó không chịu bung ra cho. Bạn tôi cười:
- Hóc rồi, cho nó một be Huđa là nó xòe ngay.
Hôm sau tôi cho nó uống đầy luyn mà vẫn bị kẹt. Tôi bực, ném dù vào xó nhà.
Tình cờ, tôi thấy bên lề đường phố Trần Hưng Đạo có anh thợ còn trẻ với cái bàn gỗ dân giã: SỬA DÙ.
Tôi tức tốc về nhà đem dù đi sửa. Vợ tôi càu nhàu: "Tối còn đi đâu!" Tôi bỏ ngoài tai.
May quá anh thợ nhận sửa rất nhiệt tâm..
- Vâng, bác chờ tý xíu thôi.
Anh ta dùng cái nan hoa xe đạp đập bẹp loay hoay chừng mười phút cái dù trương, cụp như mới.
Ít nhất cũng năm ngàn. Tôi nghĩ vậy. Nhưng không ngờ anh ta chỉ lấy có một ngàn.
Tôi đưa tờ giấy bạc hai ngàn đồng cám ơn rối rít, người thợ sửa dù lục túi tìm tiền thối lại.
- Anh cứ cầm lấy, tôi hay đi qua đây.
Nói vậy để anh yên tâm chứ hai ngàn đồng còn là rẻ. Nhưng người thợ không chịu, đòi đổi tiền để trả, đang dùng dằng thì trời đổ mưa. Tôi vội vã tìm nơi ẩn nấp.
Đây là phố giàu sang ở Huế, những tiệm vàng bạc óng ánh phát quang với các tên hiệu: Kim Chi, Ái Hương... rồi những tiệm đồng hồ, tivi, cát xét đời mới.
Vào nấp không tiện, tôi đi thẳng. Trời mưa to có dù che vẫn ướt. Liền nhớ ra có anh bạn làm Giám đốc công ty ở một con đường gần đây. Cố đạp đến đó, một công đôi việc: thăm bạn, tránh mưa.
Vợ giám đốc còn xuân sắc. Thời kỳ chồng mới làm giám đốc chị ta lộng lẫy như bà hoàng. Mấy lần trước chị tiếp tôi ừ à cho qua chuyện, rồi bỏ đi rất tế nhị. Bây giờ trước mặt tôi, chị ta đon đả pha trà. Nhà cửa như bị xáo trộn.
- Anh Hà đi đâu chị?
Không trả lời câu hỏi, chị ta rót nước và phân bua:
- Các cháu đi học cả.
Thời gian trôi chậm rãi, im lặng đến dễ sợ. Nhìn trời mưa lơ đãng, tôi tìm cách rút lui.
- Anh Hà đi Hà Nội hơn tháng nay.
Tôi nhìn vợ giám đốc, cớ rút lui đây rồi.
- Có việc gì vậy? Tôi hỏi?
- Thì chuyện làm ăn ở công ty, đài báo đưa tin om sòm. Anh còn lạ gì!
- Tôi đâu có biết!... Rồi đứng dậy cáo từ.
- Trời đang mưa to, làm gì mà anh vội thế?
Chị ta cầm tôi lại, kể trọn vẹn sự đổ bể công ty từ A đến Z, giám đốc Hà có nguy cơ hầu tòa.
- Nhưng đi Hà Nội thì giải quyết được gì! Tôi thật thà hỏi.
- Ấy chết, có chứ anh. Mọi việc có liên quan từ Hà Nội đến Sài Gòn rồi cả bên Lào. Nhưng ở Hà Nội mới là quan trọng. Anh Hà nhà em đi là cốt nhờ vào lúc này.
Nhìn cái dù của tôi cụp xuống dựng bên tường nhà, chị ta phân bua: “Trong khi mưa bão có dù che chắn đỡ ướt”.
Tôi ngồi im như tượng đá hồi lâu... Thì ra vậy.
- Chắc tốn kém cho chuyến đi không nhỏ, tôi đưa mắt nhìn.
Vợ giám đốc trả lời:
- Em đưa nhà em năm cây.
Làm sao mà tôi tin lời người đàn bà này? Có thể ít hơn có thể nhiều hơn số vàng chị ta nói.
- Vốn liếng cả nhà có vậy. Chị ta nói thế. Thiên hạ đồn đại chứ tụi em có gì đâu! Nhờ Phật nhờ Trời, nếu không qua được thì anh Hà đành lên trại BĐ đi giữ bò hay cắt tranh, chứ biết làm sao? Chị ta lau nước mắt.
Ngồi lại chỉ thêm rách việc, vả trời đã mưa nhỏ hạt. Tôi cáo từ, khi bước ra thềm vừa dương ô, chị ta còn nói thêm:
- Anh quen với nhà báo nhờ anh nói giúp một tay.
Thì ra Hà đi mua cái dù nội đến hàng chục triệu đồng để che đỡ một cơn mưa, mới biết dù ngoại tôi mua rẻ chán...
Huế, mùa mưa 93
N.L
(TCSH60/02-1994)
ĐỖ QUANG VINH
Trong núi đôi khi sương xuống rất dày, nhưng chẳng lần nào sương dày bằng lần đó…
THÙY AN
Truyện ngắn dự thi 1993
Sáng hôm nay trời mưa tầm tã, từng làn nước tuông tràn trên mặt đường, ào qua khe cống như con suối lớn cuốn theo đám lá vàng khô từ đêm trước nằm ngủ bên vệ cỏ.
PHÁT DƯƠNG
Giang ngồi đợi bạn ở cái hồ cá nằm trong khu trung tâm học liệu. Phải có thẻ mới vào trong được, anh đợi bên ngoài.
LÊ THƯ
Truyện ngắn dự thi 1993
Không ai biết một cách chính xác lai lịch của cu Lai Quăn. Ngay cả cái tên của nó cũng do dân ở thị trấn Phù Long này đặt cho.
CHÂU SA
Phải khó khăn lắm mới thuyết phục được cha mẹ đồng ý cho tôi đi chuyến này. Những ngày nghỉ hè, tôi muốn đến ở với Mi, nhà cô ở nơi không có tên trên bản đồ, một thôn làng xa xôi ít người biết đến.
MẠC YÊN
Có lẽ, sau đêm nay, bầy đom đóm ấy sẽ hưởng thụ những phút giây phóng khoáng nhiệt thành rực rỡ giữa tầng không.
TRẦN DUY PHIÊN
Truyện ngắn dự thi 1993
KIM UYÊN
“Cộc… cộc… cộc…”.
NGUYỄN NGỌC LỢI
Làng Thượng nằm trên phần đất kẹp giữa hai con sông, dòng phía bắc gọi là sông Phố, dòng phía nam gọi là sông Sâu. Đường lên biên giới chạy ngay trước mặt làng dưới chân những dãy núi trập trùng nối vào dãy Trường Sơn.
ĐOÀN THƯƠNG HẢI
Truyện ngắn dự thi 1993
PHẠM XUÂN PHỤNG
Truyện ngắn dự thi 1993
Tôi mơ thấy mình bay. Vì một nguyên nhân nào đó. Đúng hơn, vì một sức hút mạnh mẽ từ đâu đó.
LÊ THỊ KIM SƠN
“Ôi. Con trai tôi…”. Tiếng rú đột ngột xé toang màn đêm yên tĩnh. Bà lao công hốt hoảng buông rơi cây chổi, dáo dác nhìn xung quanh tìm tiếng kêu.
TRU SA
Quán chỉ mở cửa một ngày trong năm, đấy là điều tôi thuộc lòng, luôn nhớ và tuân thủ như lễ nguyện mỗi Chúa Nhật. Hôm nay cũng như mọi năm vào đúng ngày này, quán mở cửa đón khách, mùng sáu tháng ba.
NGUYỄN BẢN
Truyện ngắn dự thi 1993
TỐNG NGỌC HÂN
Chiều nào thuyền cá của Thạc đi qua khúc sông này cũng nhìn thấy ngôi nhà ấy khép cửa lớn, chỉ mở toang hai cửa sổ ở hai bên như hai hốc mắt nhìn chòng chọc vào mặt sông không chớp.
PHÁT DƯƠNG
Bầu trời trong veo, như thể sau trận mưa những đám mây đã bị vắt kiệt nước và vứt cặn đi. Gió nhẹ, độ ẩm vừa. Thích hợp cho một buổi hẹn hò. Tiếc là không phải.
NGUYỄN THỊ DUYÊN SANH
THIÊN TÂM
Những mảnh tro giấy nhẹ xốp bị gió thổi bay phất phơ giữa không gian lạnh lẽo cuối đông.
NGUYỄN VIỆT HÀ
Truyện ngắn dự thi 1993
Lúc tôi đến, mọi người đang chờ. Chắc chỉ mình tôi đến muộn.
CHÂU SA
Dạo ấy trời rất lạ. Suốt vùng Phụng Hóa mấy tháng trời không có một giọt mưa. Nắng dữ dằn hun hầm hập lớp ngói đỏ trên mái nhà lão Nhân, hun cả tính khí vốn thất thường của lão. Lão cài thật chặt hai cánh cổng, không buồn tiếp ai. Lò gốm của lão đã hơn tháng trời không đốt lửa.