NGUYỄN TRƯƠNG KHÁNH THI
Ta lang thang ra bờ biển lạnh vắng bóng người, nhận ra kì thực những con ốc biển khơi chỉ là loài thủy sinh nào đó vay mượn chiếc vỏ để sống rồi lại rời đi tìm chiếc vỏ khác mà không gì.
Ảnh: internet
Nhưng rồi chiếc vỏ đó, ít ra không phải nhờ sóng biển, nó đã thực sự được sống… Ta bỗng chốc cũng đặt tay lên tim, trái tim này mượn ta yêu thương, mượn ta để hò hẹn, nó làm ta cười rồi khóc. Nhưng ta khờ dại vẫn phải nói lời cảm ơn, rằng nó đã cho ta được sống…!
Một gã nghệ sĩ bước thẩn thơ dưới ánh nắng mùa đông, song hành cùng đôi chân gã là một cảm giác cô đơn. Từ trên cao, gã ngẩng chiếc đầu lắc lư nhìn những cành lá khúc khuỷu, trơ trọi,… gã thấy tâm hồn mình bầm tím, cái cách mà tình yêu đến rồi ngoảnh mặt làm ngơ… Càng nhìn những cành cây xác xơ, lòng gã càng bão nổi. Yêu thương lắm lúc chỉ là thoáng dại khờ, mà gã cứ cố đào bới hết những khoảng đất để ngờ nghệch tin rằng yêu là một cái cây và nó có rễ. Để rồi lang thang đủ mọi chốn, gã nhận ra yêu không có dấu vết gì, yêu hết sức mỏng manh, ẩn dật. Yêu là vết xước lên những tâm hồn chai lì vì mộng đời tan vỡ! Gã khù khờ ngồi lại một mình trên vỉa hè vắng vẻ, gã không nhớ là ở đâu, vì gã không nhớ nổi tên của những con đường. Tay gã với lấy một hòn gạch đá nhỏ, vẽ lên mặt đất một khuôn mặt méo xẹo của si tình. Lòng gã lúc ấy như một tia chớp lẻ loi trên bầu trời… Thì ra chết nó chẳng đáng sợ bằng cái cảm giác con tim thôi sống an yên. Gã đặt mình lên chiếc bàn đời trăn trở, tay với lấy khoảng không nơi người dưng là một màu trời trong cổ tích. Gã biết ở ngay mép bờ vô vọng này, là cái ngã ba đường ngoài kia, nơi gã từng mỉm cười ngây dại trước một hình dung không chung đường. Kể từ ấy, gã thèm được biết về tình yêu…
Trên mặt đất vốn phức tạp và vạn điều vật chất xa hoa này, gã nghệ sĩ chẳng thể nào tìm thấy một khái niệm về tình yêu sao cho thỏa lòng thành. Tình yêu không xuất phát từ những chữ nghĩa chính xác nào cả, không có những hệ quả định lý như những thứ được giải thích trong sách vở. Gã ta chỉ biết nếu yêu là một phép toán, nó chỉ có ba trang giấy ngắn ngủi nhưng làm người ta thấy bầu trời như rộng thêm. Đó là nếu một người yêu một người, đó là một cuộc tình. Khi có người thứ ba xuất hiện, nó trở thành một cuộc chơi. Và khi hai người đang yêu buông nhau ra, đó là cuộc đời… Tất cả đều khác xa vời với mong ước của gã, vốn chỉ là một cuộc hẹn. Gã nghêu ngao hát với cỏ cây đất trời, gã chỉ cần một cuộc chuyện trò. Bởi gã có thể không yêu nhưng không chịu được sự lấp lửng dâng lên cuồn cuộn trong những tiếng nấc của chính mình. Yêu là điều không ai dạy, yêu không bao giờ là chuyên môn để có thể mở một lớp học thêm, yêu là có học cũng không thể tỏ tường… Gã mù mờ nhận ra cuộc đời này dại lắm, gã có thể làm thạc sĩ, tiến sĩ hay một bậc thi nhân nào đó thì cũng sẽ không thể học qua nổi một lớp lá của tình yêu. Bởi nếu yêu là lí thuyết, là sách vở, gã biết gã sẽ phản lại hình thức giáo dục đó, khi yêu thương là lí do hiện hữu bất diệt và vô hình trên đời…
Trong tình yêu, thì ra tất cả chúng ta là một, bất kể chúng ta có là ai trên đời, chúng ta đều có một trái tim mượn mình làm chứng nhân cho hết thảy những nhịp đập kiêu hãnh của nó. Yêu không là khoa học, yêu không thể giải thích bằng giáo dục. Bởi nếu giáo dục là bà mẹ của khoa học, thì cha của khoa học sẽ là lí do tại sao con người ta sống và yêu. Khoa học sẽ dành cả cuộc đời để giải thích về hình dung của người cha đó, qua những nét mường tượng mờ nhạt mà giáo dục có thể nhớ được về cha của con nó. Rồi khoa học cố gắng giải thích những điều đó bằng tường tận khả năng nhưng cũng không thể nào gọi một tiếng cha trọn vẹn. Giáo dục có thông thái đến mấy cũng đã tảo hôn với tình yêu của loài người một cách ngẫu đời. Đó là lí do giáo dục dạy được mọi điều trên đời, còn tình yêu thì không. Giáo dục có thể kìm hãm hầu như mọi thói quen, vạn sự trong đời. Nhưng nó thà chết chứ không thể cấm cản những yêu thương, chờ đợi. Con người hằng ngày vẫn khuyên bảo nhau hàng vạn điều, để rồi nhận ra yêu bằng não chỉ là cách bậc người lớn huyễn hoặc để cố giáo dục về tình yêu. Khi mà thực chất toàn bộ mọi thứ khi yêu, dù là tỉnh táo hay mụ mị, nó là một khả năng vô thường của trái tim mà các y bác sĩ có mổ ra ngàn lần cũng không hiểu hết được. Như một phép ẩn thân, tình yêu cuốn hút và si mê đến mãn đời!
Đêm đông, sự khô ráo lúc này là một lời bịp bợm rằng cuộc đời gã nghệ sĩ cũng hong khô và nhẹ nhõm. Gã cười khẩy, đôi mắt gã đã bạc màu của một ngày bước vội. Yêu là liều thuốc gì, mà có chết đi gã cũng khát khao được đội mồ tiếp tục sứ mệnh… Gã cứ lẩm bẩm như một kẻ điên, cảm ơn những phước phần số phận đớn đau và mê muội…
Đừng bao giờ bảo yêu là không tỉnh táo, vì nếu yêu là đôi mắt tròn xoe và không suy nghĩ thì đó là ván cờ đánh cược. Bao kẻ trai thành công trên đời, bao gái xinh thành đạt, họ bảo họ không cần yêu. Đó chỉ là cách tình yêu trêu ngươi rồi vờn với kẻ đời như thể nó không bao giờ đến. Rồi nó lại như một cánh chim vờ mỏi đậu lại trên cành khô khúc khuỷu. Nếu cành khô không mảy may mọc lá cho chim kịp làm tổ, nó sẽ hoài bay đi…
Khi viết những dòng chữ hờn dỗi này, lí trí là điều thôi thúc gã!
N.T.K.T
(TCSH336/02-2017)
HỒ NGUYỄN DẠ THẢO
Ngày xửa ngày xưa có hai anh em sống rất hòa thuận với nhau trong một ngôi nhà tranh cũ gần con suối nhỏ xinh. Họ siêng năng chăm bón mảnh vườn cha mẹ để lại, cùng nhau nuôi gà nuôi vịt. Cuộc sống tuy giản dị nhưng lại rất đầm ấm.
Hằng năm, theo lệ thường, Nhà Thiếu nhi Huế đã phối hợp với Liên hiệp các hội VHNT, Hội Nhà văn Thừa Thiên Huế tổ chức cuộc thi Cây bút tuổi hồng để từ đó lựa chọn những gương mặt tiêu biểu, đại diện cho phong trào sáng tác văn chương trong lứa tuổi học sinh từ cấp 1 đến cấp 2 tiếp tục tham gia trại sáng tác nhằm cổ vũ tình yêu văn chương nghệ thuật, tinh thần sáng tạo nghệ thuật trong thành phố.
NGUYỄN TRƯƠNG KHÁNH THI
Một ngày của kẻ cô đơn! Vẫn là tự đèo mình trên chiếc xe cà tàng vận chuyển tâm hồn quanh thành phố, bao giờ cho đầy, cho đủ…
Khôi Nguyên - Mai Văn Hoan - Nguyễn Ngọc Phú - Lý Uyên - Đặng Công Xê
PHƯƠNG NGẠN
Tôi ba mươi sáu tuổi, cái tuổi chẳng còn đủ trẻ để ngồi háo hức đồng dao mà cũng chưa đủ già để chép miệng thèm thuồng khoảnh khắc tuổi thơ bơi lội trong mùa khói rạ ngút đồng, tháng ba chim trời mang mang, tu hú gọi bầy, con sâu gầy tổ và lũ trẻ bày trò mùa hạ, nhiều trò, nhiều lắm lắm!
LÊ TẤN QUỲNH
Công viên nằm dọc bờ sông của thành phố trầm mặc cứ hiện ra như một khoảng lặng kỳ lạ của thời gian. Nơi mà chỉ cần chút khói lụa bồng bềnh dẫu chưa đủ kịp cho một nỗi say sưa cũng đủ đã là đong đưa cả buổi chiều ngầy ngật.
NGUYỄN VĂN THANH
NGUYỄN TRƯƠNG KHÁNH THI
Ta sinh ra, đầy đủ tay chân, được quẩn mình trong chăn trắng mềm mại, được người ta coi trọng sức khỏe. Vậy là sự tiếp đón của thế giới dành cho ta cũng thật làm ta thực sự muốn sống tốt.
LÊ PHƯƠNG LIÊN
Truyện ngắn
Mùa xuân này mẹ cho tôi về Huế. Ngồi trên máy bay mà thấp thỏm không yên, thỉnh thoảng tôi lại ngó ra cửa sổ, muốn nhìn xuyên qua làn mây trắng để chờ đợi giây phút Huế sẽ hiện ra những hình sông dáng núi và thành quách cổ xưa…
LTS: Bài văn dưới đây nhận được điểm tuyệt đối, đứng nhất vòng sơ loại cuộc thi Cây bút tuổi hồng 2014 (dành cho học sinh từ 7 đến 16 tuổi trên toàn quốc). Nguyễn Trương Khánh Thi đã nhìn ngược về những tháng ngày mình chưa trải qua, nhưng đó là những rung cảm thật sự, mở ra chiều tưởng tượng phong phú về một tương lai rất gần.
NGUYỄN TRỌNG ĐỒNG
Con ốc đảo Lý Sơn
NGUYỄN TRƯƠNG KHÁNH THI
Tản văn
Bây giờ? Tôi sống như chiếc lá, cứ mỗi ngày qua đi là một không gian giấu vào khoảng lặng.
NGUYỄN VĂN THANH
Su Su - Thanh Mai
NHẬT CHIÊU
Khỉ con ngồi trên cành lá, nhìn sao đầy trời mà tự hỏi: Có cách nào để gần được một vì sao?
VĂN LỢI
Trích "Đi từ quả trứng" - Nhà xuất bản Thuận Hóa
ĐỒNG XUÂN LAN
Trên đường chuyển về vườn thú, các con vật như Gấu, Nai, Vẹt, Họa mi cùng ngồi chung một chỗ trong toa xe lửa. Muốn được nhìn cảnh núi rừng lần cuối cùng và ngắm bầu trời, các con vật đề nghị nâng cửa kính toa xe lên một tí nữa.
LÊ KÝ THƯƠNG
ANH THƯ
Nghé rất thích mèo. Chỉ cần được nhìn thấy con vật bé nhỏ ấy là Nghé đã mê tít rồi chứ chưa nói là chơi đùa với nó, sờ đuôi nó, vuốt bộ lông mềm mại của nó và áp sát nó vào người.
HOÀNG PHỦ NGỌC TƯỜNG
(Mạn đàm với nhà văn Quang Huy về Hội nghị quốc tế IBBY 86)