Hình ảnh ấy ngây thơ quá, cho tôi nỗi niềm. Anh mắt, nét mặt, làn môi chúm chím khiến tôi cứ bồi hồi nôn nóng muốn gặp lại nàng, dù bao lần tôi muốn lẩn tránh. Nhưng rồi tôi cũng đã gặp nàng. Qua nhiều lần chuyện trò thân mật, tôi vẫn chưa nghĩ đó là tình yêu. Chúng tôi thường hẹn hò đi chơi đây đó và tôi càng hồi hộp hơn khi được gặp nàng. Sự ngây thơ, hiền dịu và nhân hậu cũng như tên nàng khiến cho tôi luôn nhớ tới: Hoài Thu. Khi phải xa nàng ra Huế tiếp tục năm học là tôi lo lắng không yên, nhớ thương day dứt, chỉ muốn quay về gặp nàng. Nhất là mỗi lần nhận được thư nàng lòng tôi càng quay quắt... Tôi phải cố gắng lắm mới kiềm chế nổi mình tiếp tục việc học. Dặn lòng: Phải cố gắng đạt kết quả như mình và nàng từng mơ ước. Nhưng mơ ước ấy bỗng nhòa đi, tan thành mây khói cùng với tương lai của tôi khi hòa bình lập lại. Gia đình Thu đi đâu chẳng ai rõ. Khi tôi từ Huế trở về cánh cửa nhà nàng dã đóng kín từ bao giờ. Đau lòng thay! Hình bóng Thu đã sâu đậm trong trái tim tôi. Từ đấy tôi buồn, nỗi cô đơn và hiu quạnh vây lấy tôi. Nó lan rộng khắp châu thân, chấp chới trong bóng chiều, rồi rơi xuống giữa đêm khuya quạnh vắng, lởn vởn mãi bên tôi không rời. Có một điều kỳ lạ là tôi không hề tuyệt vọng. Trong nỗi buồn mất mát đó, trong cái bóng đêm sâu thẳm lúc này. Cái bóng đêm mà đôi khi tôi tưởng là vô tận lại tóe lên một tia sáng, một miền hy vọng dẫu mong manh nhưng nâng cánh hồn tôi. Tôi đi tìm nàng. Ngày nối tiếp ngày, đêm nối tiếp đêm. Khi qua đường phố, lúc vào ngõ hẻm. Tôi như muốn lục tung cả thành phố này lên. Nàng vẫn bặt tăm. Em ở đâu bây giờ Thu? Tôi bâng khuâng tự hỏi... Trên bước đường tôi đi, hai chữ hy vọng luôn luôn diễn biến trong tâm tư. Thu và tôi như có một sợi dây vô hình ràng buộc, là mắc xích cho tâm nguyện: Dù thân xác lụn tàn cũng hướng về người dấu yêu. Và rồi trong một phút xuất thần đã vẽ lên một bước tranh tĩnh vật: Hương thời gian, và đây cũng là bức tranh duy nhất tôi đã vẽ trong cuộc đời mình. Cho đến mùa thu... tôi gần như tuyệt vọng. Ôi! Quá khứ! Quá khứ đã chìm ngất vào không gian, ẩn sâu vào thời gian, nhưng sao hương vị nồng nàn của ngày đầu cứ ngọt ngào mãi hồn tôi? Để có một tương lai, và dịu bớt nỗi buồn, tôi theo đoàn thanh niên ung phong đi xây dựng những công trình mới. Sau một thời gian tôi trở về xin vào làm việc ở một nhà máy dệt. Tại đây tôi tìm vui trong công việc, phấn đấu trong mọi công tác được giao, được lãnh đạo đưa đi học nghiệp vụ, rồi được làm trưởng phòng kế hoạch của nhà máy. Việc chậm lập gia đình của tôi khiến cha mẹ tôi lo lắng, hối thúc, đã đến lúc không thể từ chối được nữa, tôi đành nghe theo. Mái ấm gia đình không giúp tôi nguôi quên hình bóng cũ, dù thời gian đã trải dài qua bao năm tháng, tự sâu thẳm lòng tôi vẫn sáng ngời niềm ước mơ và trông chờ: Gặp lại Thu... Thật tình cờ trong một chuyến công tác tại thành phố phía Nam. Lúc trở về, tôi thấy có một thiếu phụ bước lên cùng toa tàu, ngồi cách tôi hai dãy ghế. Thoạt trông, tôi đã giật mình, sửng sốt, tim loạn nhịp. Phải mất một lúc lâu tôi mới lấy lại bình tĩnh, đến bên nàng lấy giọng thật tự nhiên tôi nói: - Xin lỗi cô... Đang lơ đễnh nhìn ra ngoài sân ga, nàng quay lại nhìn tôi. Anh mắt tôi sung sướng trong ánh mắt mở to đầy ngạc nhiên và không kém phần sửng sốt của nàng: - Ơ...Anh... Anh Thành Nàng kêu lên, rồi như quá xúc động nàng lặng yên nhìn tôi. Không để ý trên tàu đang đông người, tôi vội vã cầm tay nàng: - Lâu quá rồi phải không em? Nàng thì thầm: - Vâng, hơn hai mươi năm rồi. Như chợt nhớ ra, nàng rút tay lại hỏi nhỏ: - Anh về miền Trung à? - Ừ còn em? - Em cũng về Trung. Tôi muốn giải nỗi thắc mắc trong lòng: - Em vẫn ở miền Trung từ trước đến nay sao? - Dạ không, sau giải phóng em ở Sài Gòn, chỉ trở lại Trung mấy năm gần đây thôi. - À... Tàu khởi hành, tôi chào Thu rồi quay lại chỗ ngồi. Trong suốt cuộc hành trình lòng tôi cứ lâng lâng như uống phải một men say, như được trầm mình trong ánh sáng, một thứ ánh sáng mà tôi khát khao từ lâu lắm. Những kỷ niệm ấm ấp, vui tươi lần lượt hiện về như những đóa hoa xuân, khiến hồn tôi ngây ngất trong hạnh phúc quá bất ngờ này. Tàu qua mỗi trạm dừng là tôi tranh thủ đến nói chuyện cùng Thu. Lòng tôi nhói lên một nỗi đau khó tả: Trên nét mặt nàng hằn vết thời gian. Đôi mắt tuy còn long lanh sáng nhưng đâu rồi vẻ ngây thơ? thay vào đó là âu lo, buồn buồn trong mỗi ánh nhìn. Tôi quá xót lòng, khi biết nàng đã ly dị chồng hơn bốn năm qua, hiện đang sống với con gái út. Ôi! những giấc mộng của tôi, những giấc mộng nho nhỏ, xinh xinh tưởng rằng chỉ có trong mơ, nay đã biến thành hiện thực. Tôi sung sướng lắm, về đến nhà tôi ca hát rộn lên khiến vợ tôi phải ngạc nhiên: - Sao hôm nay anh yêu đời thế? Giật mình, tôi mỉm cười với vợ rồi lặng lẽ rút về phòng, nhìn lại bức tranh tĩnh vật: Hương thời gian. Nhưng ánh nhìn của tôi hôm nay khác rồi. Gặp lại Thu, những tưởng nỗi đau sẽ lắng dịu, hồn tôi thôi u hoài tưởng nhớ. Nhưng không ngờ những điều tôi tưởng ấy lại tăng lên mãnh liệt, càng khát khao nung nấu thêm bởi nàng đã chối từ tình tôi. Có lúc nàng dịu dàng nói: - Anh đang có những đứa con ngoan, người vợ hiền... Hãy cố gắng giữ lấy những gì mình đang có và... hãy quên em đi... Có khi nàng vừa nghiêm vừa đùa trong câu chuyện: - Em và anh cũng giống như Khánh- chồng em và cô nhân tình của anh ấy. Chúng ta không khéo cư xử với nhau chỉ làm tổn thương những đứa trẻ... em không đành. Chúng ta xem nhau như bạn đi...à... chúng ta có thể chuyển hướng. Rồi nàng cười nhìn tôi khe khẽ đọc mấy câu thơ: “Em chỉ là người em gái thôi Người em sầu mộng của muôn đời Tình em như tuyết giăng đầu núi Vằng vặc muôn thu nét tuyệt vời”. (L.T.L) Tôi đau lòng, nhưng không khỏi ngạc nhiên: - Em yêu thơ từ bao giờ vậy? Nàng lại cười, nhìn tôi với ánh mắt long lanh vời vợi, rồi lại ngước lên xa xăm theo áng mây trời... Nhiều đêm tôi không ngủ, càng cố quên “lại càng nhớ thêm”. Mỗi lần ngước nhìn bức tranh tĩnh vật: Hương thời gian- tôi lại chạnh lòng: - nay đã trở thành quá khứ đối với tôi, nhưng thuộc về tương lai của nàng. Tôi gỡ bức tranh xuống đem tặng nàng với mấy lời thiết tha: “Bức tranh tĩnh vật này cách đây hơn 20 năm trong một ngày xuất thần anh đã vẽ nó- với một tâm trạng đầy đau thương và tuyệt vọng. Anh đã nâng niu gìn giữ nó như báu vật cho đến nay. Anh tặng lại cho em- hy vọng em tiếp tục giữ gìn tình yêu của anh. Bức tranh gởi đi rồi, lòng tôi buồn biết mấy. Mối tình đầu với ai cũng đậm sâu, sao nàng hời hợt lắm vậy? nàng đã quên đi những kỷ niệm êm đềm, quên đi tình nồng thắm nàng đã trao cho tôi khi tuổi còn thanh xuân... Sao nàng tránh né gặp tôi? Sao lúc nào cũng khuyên tôi đừng quên bổn phận gia đình? Sao môi nàng cười mà mắt nàng rưng rưng thăm thẳm?... Mãi cho đến một hôm quá buồn, quá nhớ nàng tôi muốn đi dạo cho khuây, lúc đi ngang qua nhà văn hóa thông tin thấy có triển lãm tranh tôi liền vào xem. Và thật bất ngờ tại đây tôi đã gặp lại bức tranh của mình, đặc biệt bên góc tranh có gắn một chiếc nơ có dáng hình trái tim màu đỏ. Tôi trấn tĩnh, giả vờ hỏi người coi phòng triển lãm về bức tranh đó liền được nghe thuật lại đó là một trong những bức tranh được khen, được hỏi mua, và xin được gặp tác giả... Nhưng chủ của bức tranh đó là một người thiếu phụ trẻ (không rõ có phải là tác giả hay không?) nhất định không bán và đã dán nơ đỏ hình trái tim... Tôi bàng hoàng nhận biết tình yêu của nàng dành cho mình to lớn biết bao... và tôi chợt hiểu giờ đây tình yêu của chúng tôi dành cho nhau càng say đắm, càng thiết tha nồng nàn trong lặng lẽ như hương thời gian đã quấn quýt bên tôi trong suốt bao năm, bây giờ và mãi mãi... T.N.T.T (136/06-00) |
1. Ngọn lửa bùng lên cao trong òa vỡ reo hò và tiếng trống, tiếng cồng chiêng khởi xướng. Cô bước ra dẫn đầu tốp nữ uyển chuyển xoay người, hai tay đưa cao dẻo mềm lượn vòng quanh đống lửa.
Tôi tìm thấy cuốn nhật ký của ba vào một buổi chiều hè oi ả. Ánh nắng rát bỏng đổ xuống sân gạch đã phai màu thời gian, làm rực lên những vết nứt nhỏ như mạng nhện. Trên cành xoài đầu ngõ, tiếng ve râm ran chẳng ngớt, như gọi về một thời xa xăm nào đó. Tôi lên gác xép để tìm lại ít kỷ vật cũ, chẳng ngờ lại vén được một lớp bụi dày của ký ức.
Truyện ngắn dự thi 1993
Truyện ngắn dự thi 1993
Đó là một du khách đặc biệt. Ông ta thường có mặt ở lăng rất sớm, không qua cửa chính, bởi người bán vé vào thăm lăng gần tám giờ mới làm việc, còn ông, bằng cách nào đó đã đi dạo trên những con đường rợp bóng thông, tùng, sứ, nhãn từ sớm tinh mơ, khi cái hoàng cung u trầm, diễm lệ của vị vua đã khuất còn chìm trong màn sương.
Sương đêm giăng giăng đang bao trùm núi rừng vắng lặng. Ánh điện trên quốc lộ 9 không đủ chiếu sáng cho thị trấn Lao Bảo, nơi miền sơn cước rộng lớn này.
Ẩm ướt, mặn mòi, nóng ấm. Nàng nghe thấy tiếng gió. Là cảm giác khi nàng đứng trên boong tàu từ đất liền ra đảo, hướng mặt ngược chiều gió, u u bên tai, khúc khơi xa.
Trong thăm thẳm ký ức của tôi, có lẽ sẽ chẳng bao giờ quên được con ngõ dài khuất sau hàng bưởi mỗi độ xuân về rụng đầy hoa trắng muốt.
Trường thi khối C, Văn - Sử - Địa. Vốn yêu thích môn lịch sử, tư chất thông minh nhưng thi đại học tới lần thứ hai vẫn thiếu một số điểm mới trúng tuyển vì lần nào cậu cũng ngoan cố chỉ đăng ký duy nhất một nguyện vọng vào trường đại học tốp đầu của quốc gia.
Đêm thành phố, ánh đèn led trên những tấm biển quảng cáo chớp nháy như mạch đập của một cơ thể khổng lồ. Giữa sự rộn ràng ấy, Tuấn, kẻ nhập cư từ nông thôn, thấy mình như một chiếc bóng vô hình.
Linh hồn ta là ánh chiếu của một vì sao đã chết
Mùa xuân về trên vùng rẻo cao, trong hơi gió nồng nàn mùi hoa dại, mùi bột nếp, cả mùi nhựa cây chảy đầy trong thân thảo. Khắp thung lũng rộng, cây cối đâm lên tầng tầng lớp lớp những mầm lá tươi non. Con suối róc rách trườn qua tảng đá xám mượt rêu tung bọt trắng xóa. Trận mưa đêm qua khiến mực nước dâng cao, vỗ lên bờ cỏ những đợt sóng nhỏ trong suốt lạnh lẽo như băng mịn.
Cô bắt đầu gõ, những dòng chữ đầu tiên hiện lên trên màn hình trắng trước mặt, những con chữ màu đen, nhảy múa và chẳng có ý nghĩa gì, chúng rời rạc, đua chen nhau như một mắt xích dài.
1. Tôi được nàng chọn và đưa về. Đó là một sự may mắn mà may mắn không thì chưa biết nhưng ít nhất cũng rời được tay một bà già. Với chừng đó thôi, lòng cũng đủ sướng rơn.
1. Căn biệt thự hoa vàng 3 tầng duy nhất ở chấn ba sầm uất này luôn khiến người khác phải ngoái nhìn bởi độ kỳ bí và nét trang đài hiếm có.
Khi tôi vẫy tay, 362 cũng vẫy tay. Anh ta hoặc cô ta đang muốn chào tôi? Chắc vậy. Tôi không biết người sống trong căn hộ đối diện ở tòa nhà bên kia là ai. Thậm chí, tôi chỉ mới quan tâm đến sự tồn tại của anh ta hay cô ta vào sáng ngày hôm nay, khi đứng tựa người vào bếp, chờ ấm đun nước réo lên.
Hùng hoàn tất kỹ thuật xoa bóp chân tay buổi sáng trong ngày cho người vợ bị bán thân bất toại đã gần bốn năm, theo hướng dẫn của các bác sĩ và kỹ thuật viên khoa Vật lý trị liệu - Phục hồi chức năng của bệnh viện hướng dẫn.
Bước xuống vườn cà hái nụ tầm xuân... (Ca dao)
Ở đời, khi bình lặng, mấy ai để ý đến anh. Muốn nổi tiếng, có khi phải trả giá.
HOÀNG LONG