Nhà thơ Thanh Thảo - Ảnh: vietbao.vn
Những cơn sốc của đường phố không làm tôi kinh ngạc dòng xe đạp ngừng ở ngã tư mùa thu tôi chờ mùi hoa sữa nằng nặng từ sáu năm xa cách mùi lạc lõng mái ngói cổ đêm khuya mùi những con cá mè ướt sũng rong rêu được kéo lên qua tầng tầng nước sâu Hà Nội sao em lơ đãng với hương chuối tiêu trên nền vàng lấm chấm bức tranh vô thể sao em thích quả trứng gà xoàng xĩnh của phương nam tôi xin nhập vào những hạt cốm xanh trong lá sen xanh tôi đến cùng em đi qua bản thân mình bằng chiếc xe đạp tàn tạ mòn lốp đứt phanh lọc cọc chen giữa hàng pơgiô mifa sáng loáng em nghìn tuổi năm mười tám tuổi em trau chuốt những đường ren trên tấm áo bạc màu em đào bới ngổn ngang những ổ gà đường phố em thu nạp nón cối áo bay dép xốp để khai sinh nhiều tiếng lóng trứ danh em cầm tay những đối cực đi dưới vòm lá xanh em Việt hoá đến kinh người mỗi danh từ ngoại quốc Hà Nội là cái gì không thể dịch tôi trào lên như một vại bia hơi không kèm tôi uống mà nhớ dệ cỏ mềm ven đê nơi đứa trẻ phóng lên khoảng vàng lụn ráng chiều một ngôi sao trong lúc dòng sông di động mờ mờ tôi nghe hơi nóng từ ngực em gấp gáp bấy giờ tôi chưa đọc “Trăm năm cô đơn” chưa từng biết Garcia Marquez nhưng em thì tôi biết em khác xa những câu văn ẩn ức những vần thơ liệt dương em là cái gì không thể dịch nuôi heo bạn lấy nước gạo hàng phố nuôi thơ bạn lấy nước gạo toàn thế giới trong gian hàng ký gửi tôi để lại những cặp mắt tôi năm tám tuổi năm mười hai tuổi năm mười tám tuổi năm hai bốn tuổi năm hai chín tuổi năm ba bảy tuổi sáu tụ điểm đời tôi chiếu lên trục sông Hồng những lần đi bộ qua cầu em phía sau em phía trước em cuồn cuộn dưới chân tuôn chảy trên đầu nếu tôi dừng ở lan can tránh xe vơ vẩn cúi trông bóng mình phun một tia nước bọt bầu trời bỗng hực màu nâu đỏ còn dòng sông xanh ngan ngát sáu lần mở mắt ngạc nhiên Hà Nội trong cặp lồng cơm ít ỏi của em Hà Nội trong bàn tay phồng dộp đen điu vì nắm than của bạn Hà Nội trong chuyến tàu điện thở rít lên Hà Nội trong tách cà phê pha nghiêm túc Hà Nội phiêu du qua trang sách dưới đèn mờ giờ mở ti-vi Hà Nội của những thi sĩ cuồng thơ của những người yêu thơ thầm lặng những hầm trú ẩn đã lấp rồi tôi lộ sáng hoàn toàn tôi dưới mưa ướt lướt thướt sung sướng gặp những mái hiên ấm áp bạn bè 15-10-1983 (9/10-84) |
LTS: Sinh năm 1969 đã có 2 tập thơ riêng. Là một cây bút trẻ luôn có ý thức làm mới thơ. Tập thơ đầu tay “Dòng sông cháy” của chị vừa ra mắt bạn đọc đã nhận được giải thưởng văn học của Ủy ban toàn quốc Liên hiệp các Hội VHNT Việt Nam 1997.Táo bạo, trăn trở cho cái mới. Khắt khe, đòi hỏi cao chính mình trong lao động nghệ thuật; Nguyễn Bảo Chân đã chọn cho mình một cách đi riêng trên con đường thơ ca. Với ngôn ngữ thơ hiện đại, với hình tượng thơ kỳ lạ - qua cảm xúc tinh tế của một tâm hồn nhạy cảm, Nguyễn Bảo Chân đã mang đến cho bạn đọc những bài thơ hay. Hiện nay Nguyễn Bảo Chân công tác ở Đài Truyền hình Việt - phụ trách chương trình “Tác phẩm và dư luận” trên sóng VTV3.
LTS: Sinh năm 1943 ở Hà Nội. Nhà thơ Phan Thị Thanh Nhàn là một cây bút nữ nổi tiếng. Với chất thơ dịu dàng, đằm thắm, chị đã đem đến cho thơ Việt một giọng riêng. Chị không tìm kiếm những tứ thơ lạ, mà làm lạ những tứ thơ tưởng như đã cũ. Với 6 tập thơ và 2 tập truyện thiếu nhi, Phan Thị Thanh Nhàn đã nhận được nhiều giải thưởng văn học. Nhà thơ Phan Thị Thanh Nhàn hiện nay là UVBCH Hội Nhà Văn Hà Nội và là chủ nhiệm câu lạc bộ nhà văn nữ Việt .
Giọng nói chỉ còn thoang thoảngđồng cỏ hoa vàng
Thiên niên kỷ mới vẫy ta sangkhốn nỗi quà xuân chưa sẵn sàng
Tặng nhà thơ Lâm Hiểu Đông Trời đang mưa mát câyQua công viên Thâm Quyến (*)- Cả thế giới trong nàyTựa bảo tàng bày biện
Tôi ra lệnh cho giao thừa dừng lạiThế kỷ XX khoan hãy ra điThế kỷ XXI đừng đến vội
Mùa thu hẹn ta về Hà NộiTa rong chơi quên cả lối vềMột mình phiêu lãng miền sơn cướcVui cùng trăng cụng chén sơn khê
Vô tư quá tôi trở thành khờ dạiNên chi lỡ hẹn một lời thề
Ba bông hoa mang đêm phi qua vườn saoanh và em định mệnh dịu sángmở địa cầu trinh tiếtlửa quàng xanh yếm cổ mùa đông
Cơn lũ xoáy mòn vai mẹGiạt trôi manh áo em thơNhận chìm bếp lửaNhững hạt lúa không biết lội
Em huyền ảo với mùi hương hoa đạiVà trắng trong như một búp sen hồTôi lầm lỡ nói lời vụng dạiKẻ phàm phu tục tử đến sân chùa.
Người nghệ sĩ lang thangMùa xuân chạm khắc nụ cười ẩn sâu trong từng ô vuông cửa khép
Ơi con chim nhỏ của ta ơiBão tố đêm qua đã dịu rồiNước nước vây quanh thành ốc đảoChỉ còn chim nhỏ với ta thôi
...Ta chỉ là hạt bụiGiữa đất trời mênh mông...
ngày tình yêu chớm nởnhững bông hồng ngát hươngbây giờ hoa, em hỡicánh rã rơi lạnh lùng
...Đàn bướm bay quaÔi những đàn bướm cứ bay qua vườn...
...Bao năm dựngđá nằm chơi với rừng...
...Bon chen lắm chỉ mệt ngườiHồn nhiên bố sống cuộc đời hiền lương...
Linh hồn đã bay...
...Hoa giấy có màu sao không nói...