Nhà thơ Thanh Thảo - Ảnh: vietbao.vn
Những cơn sốc của đường phố không làm tôi kinh ngạc dòng xe đạp ngừng ở ngã tư mùa thu tôi chờ mùi hoa sữa nằng nặng từ sáu năm xa cách mùi lạc lõng mái ngói cổ đêm khuya mùi những con cá mè ướt sũng rong rêu được kéo lên qua tầng tầng nước sâu Hà Nội sao em lơ đãng với hương chuối tiêu trên nền vàng lấm chấm bức tranh vô thể sao em thích quả trứng gà xoàng xĩnh của phương nam tôi xin nhập vào những hạt cốm xanh trong lá sen xanh tôi đến cùng em đi qua bản thân mình bằng chiếc xe đạp tàn tạ mòn lốp đứt phanh lọc cọc chen giữa hàng pơgiô mifa sáng loáng em nghìn tuổi năm mười tám tuổi em trau chuốt những đường ren trên tấm áo bạc màu em đào bới ngổn ngang những ổ gà đường phố em thu nạp nón cối áo bay dép xốp để khai sinh nhiều tiếng lóng trứ danh em cầm tay những đối cực đi dưới vòm lá xanh em Việt hoá đến kinh người mỗi danh từ ngoại quốc Hà Nội là cái gì không thể dịch tôi trào lên như một vại bia hơi không kèm tôi uống mà nhớ dệ cỏ mềm ven đê nơi đứa trẻ phóng lên khoảng vàng lụn ráng chiều một ngôi sao trong lúc dòng sông di động mờ mờ tôi nghe hơi nóng từ ngực em gấp gáp bấy giờ tôi chưa đọc “Trăm năm cô đơn” chưa từng biết Garcia Marquez nhưng em thì tôi biết em khác xa những câu văn ẩn ức những vần thơ liệt dương em là cái gì không thể dịch nuôi heo bạn lấy nước gạo hàng phố nuôi thơ bạn lấy nước gạo toàn thế giới trong gian hàng ký gửi tôi để lại những cặp mắt tôi năm tám tuổi năm mười hai tuổi năm mười tám tuổi năm hai bốn tuổi năm hai chín tuổi năm ba bảy tuổi sáu tụ điểm đời tôi chiếu lên trục sông Hồng những lần đi bộ qua cầu em phía sau em phía trước em cuồn cuộn dưới chân tuôn chảy trên đầu nếu tôi dừng ở lan can tránh xe vơ vẩn cúi trông bóng mình phun một tia nước bọt bầu trời bỗng hực màu nâu đỏ còn dòng sông xanh ngan ngát sáu lần mở mắt ngạc nhiên Hà Nội trong cặp lồng cơm ít ỏi của em Hà Nội trong bàn tay phồng dộp đen điu vì nắm than của bạn Hà Nội trong chuyến tàu điện thở rít lên Hà Nội trong tách cà phê pha nghiêm túc Hà Nội phiêu du qua trang sách dưới đèn mờ giờ mở ti-vi Hà Nội của những thi sĩ cuồng thơ của những người yêu thơ thầm lặng những hầm trú ẩn đã lấp rồi tôi lộ sáng hoàn toàn tôi dưới mưa ướt lướt thướt sung sướng gặp những mái hiên ấm áp bạn bè 15-10-1983 (9/10-84) |
DZIỆP THẢO MINH DZƯƠNG Tặng MẹNgồi nép vào mãi phía trongNgười hay dấu hỏi mà cong thế này
ĐOÀN LAMcòn đâu áolụa xênh xangrêuxanh đền các lầu vàng hiênmưa
Rồi một ngày bước giang hồ chợt mỏiTa bỗng thèm một góc ấm, bỏ cuộc chơi,Nơi ta về sẽ chẳng còn ai ở đó,Lối đã rêu, buồng đã quạnh hơi người...
Nhảy múa bên triền sôngCác em có nghe thấyỞ nơi nào, cá quẫy mơ hồỞ nơi nào, đất đang lởỞ rất xa thế giới con người?
LTS: Trại sáng tác Văn học Nghệ thuật của Ủy ban toàn quốc Liên hiệp các Hội VHNT Việt Nam tại Cố đô thơ mộng đã bế mạc cách nay hơn 1 tháng. Trong ký ức của Huế bây giờ là một khoảng trống mênh mang tình mà “loài - thi - sĩ” đã giăng mắc như những dấu lặng không thể mờ phai trên hình hài từng nẻo phố… Sông Hương trân trọng giới thiệu chùm thơ rút từ hơn 100 tác phẩm ở Trại viết Cố Đô.
Có thể ngày mai cỏ sẽ mọc đều hơnDưới bước chân mình anh sẽ nghe nhịp đời tan chảyEm định cư trong những ký ức thời gian nhập nhòe mùa phượng đỏMột góc Huế bình yên Thiên Mụ nắng chan vàng
Người gieo mùa thu trong thành phố bỏ đi rồibỏ hoang công viênbỏ hoang những con đường thông thốcbỗng thấy lạ những mặt người, lạ trời, lạ đấtcòn mỗi ngọn heo may bạn cũ dẫn đường
...Trăng non hé cửaCuội lẻn thăm nhàMây ôm chăn cưới, ru giấc CuộiVà...
Có những mùa hè không nắngvà mùa thu không trăngthời gian đi trên những lối mòn không thể thấy.
Thời mặt đất thiếu mênh môngCá nhân lang bạt chân trầnChạy tích cực trong mọi hình thức
Ta đã sống, và ta còn sốngCháy hết mình vì phẩm giá kiếp ngườiTa đã trải vô vàn cay đắngNên bây giờ đời càng đẹp gấp đôi
...Sao nhiều việc vẫn còn im lặng đáSức ỳ nào?Sao nhiều việc không bén nhanh như cứu hoả...
Tặng Hoàng HưngCó thật ông đấy không?Vừa đi vừa đếm bướcNhững bước trầm trên trảng cátMột bước lên, lại một bước lùi về
...Âm dương day trở cuộc sinh thànhMùa tinh tú phong phanh...
Nước cuộn xoáy chỗ sông tìm gặp biểnHãy còn nghe hương cỏ THẠCH XƯƠNG BỒ Nơi cuối sông nhớ về nguồn khắc khoảiSông hiền hòa nên được gọi sông THƠ...
Những đàn bà không chồngNhư những chiếc mâm cổLặng lẽ đầy rêu phong
Kêu sớm, kêu chiều, kêu cả hoàng hônKêu bồ đề xanh (*), kêu tượng đài trắngKêu buốt lá kim trên cây mọc thẳngTiếng kêu nhức nhức Trường Sơn.
...dòng sông quê mang chuyện tình trôi mãisông ơi...
Lê Vĩnh Tài sinh tại thành phố Buôn Mê Thuột, hội viên Hội văn nghệ Đắc Lắc. Năm 1996 anh có mặt trong tập thơ “6 ô cửa sổ” cùng với 5 tác giá trẻ Đắc Lắc; Và là đại biểu chính thức dự Hội nghị những người viết trẻ toàn quốc lần thứ V (1998).Thơ Lê Vĩnh Tài đẹp và buồn, bảng lảng như một tiếng gõ cửa mơ hồ, để lại những ngấn sóng xao xuyến trong lòng bạn đọc.
Con đẻ của Khánh Hoà nhưng là con dâu của Huế. Lê Khánh Mai tốt nghiệp Thạc sĩ khoa học xã hội và nhân văn, hiện là Tổng biên tập tạp chí Nha Trang. Ngoài 4 tập thơ và 1 tiểu thuyết đã xuất bản, Lê Khánh Mai còn có nhiều thơ in trong các tuyển tập khác.Thơ Lê Khánh Mai lành mà gợi, róc rách giữa hai dòng truyền thống và hiện đại, dùng dằng giữa hai nẻo hiện thực với mộng mơ...