TRƯƠNG ĐỨC VĨ NHẬT
(15 tuổi)
Minh họa: Đặng Mậu Tựu
Chiếc xe đò chật ních người từ từ dừng lại. Bố tôi nhảy vội xuống xe rồi nhấc bổng tôi theo. Xe phóng đi, bụi đỏ cuốn mù. Bố tôi lẩm bẩm điều gì đó rồi nắm tay tôi: "Đi thôi con". Cử chỉ trìu mến, nhưng giọng nói của ông khô khan. Tôi bước nhanh theo bố.
Thế là tôi lại về thăm nội. Tôi sắp được gặp chị Thắm, chị Hạnh, được anh Trung dẫn đi tắm sông. Vui thế!
Cách nhà nội một quãng là tôi cắm đầu chạy.
Nội đang xơi trầu, thấy tôi, mừng quá, cười móm mém.
Buổi tối, nội nấu nồi xôi đỗ cho tôi ăn. Nội còn nấu khoai để giành buổi sáng trong cái nồi đất. Khoai ướp lá dứa, thơm thơm là.
- Bà đừng cho nó ăn khoai buổi tối, hư răng đấy! - Bố tôi dặn bà tôi.
Bà không nói gì, lẳng lặng đút vào túi quần cho tôi một củ tròn trùng trục.
Đêm. Trăng sáng lạ. Tôi ngồi với bố trên chiếc chõng tre giữa sân. Tôi cầm cuốn truyện định xem dưới ánh trăng. Bố tôi bảo: “Hư mắt đấy”. Tôi gấp sách, nhìn ra đồng lúa gợn sóng vàng. Một chốc tôi xoay người nằm cạnh bố, nhìn lên mặt trăng tìm mãi chẳng thấy bóng cây đa. Trước thềm chòm cau lắc lư. Gió mơn man. Mắt tôi riu ríu.
... Mặt trăng núp sau chòm cau. Cây cau như bị ai đốn gốc, bỗng đổ hẳn xuống phía tôi. Tôi hốt hoảng mở bừng mắt: Bóng cau đổ dài qua thềm, vắt ngang qua chõng.
Gió mơn man. Mắt tôi cứ díp lại.
... Một tà áo trắng từ chòm cau lại lướt xuống. Bàn tay ai dìu dịu mân mê đầu tôi - Bông hoa cau rơi xuống mặt tôi từ bao giờ, thoang thoảng. Tôi với qua nắm lấy tay bố tôi.
... Sau gốc cau, hai mái đầu ló ra cười với tôi:
- Thế là Hương Thu không tìm ra hai chị rồi!
Tôi ngồi dậy: "Hai chị nói khẽ nhé, bố em chưa ngủ đâu".
Tôi rón rén bước về phía cây cau.
Hai chị nắm lấy tay tôi: “Bây giờ chị em mình chơi trò này nhé: oăn-tù-tì, ai là Tấm, ai là Cám, oăn-tù-tì?”
Ánh trăng soi rõ khuôn mặt hai chị. Đẹp lạ!
"Sao lại giống nhau như thế này?" - Tôi nghĩ.
- Oăn-tù-tì.. nào?
Hai chị lại biến vào gốc cau rồi lại ló đầu ra: - Nào oăn-tù-tì, ai là Cám, ai là Tấm?
Hai cái đầu lúc ẩn, lúc hiện, lúc bên phải, lúc bên trái. Mắt tôi hoa lên.
- "Oăn-tù-tì, Tấm đâu, Cám đâu? Nào?”
Hai chị lại cười.
"À, tôi nhận ra rồi, không phải hoàn toàn giống nhau đâu. Tiếng cười của một chị giòn tan, một chị nhỏ dịu". Hình như đoán được ý nghĩ của tôi, hai chị im bặt, không cười to nữa, chỉ chúm chím.
"Đến thế này thì chịu mất thôi!"
Chợt tôi cười ranh mãnh. Tôi ngồi thụp xuống, tóm lây chân một chị: "Đôi hài tía của bà tiên đây rồi, Tấm!".
Hai chị lại cười như nắc nẻ. Chị Tấm ôm tôi vào lòng, hôn lên tóc tôi. Chị Cám chạy quanh như trò chơi cút bắt. Bóng chị xa dần, xa dần rồi mất hút... Một chốc, chị lại hiện ra trên gợn lúa vàng, bồng bềnh, bồng bềnh...
Tóc chị Tấm thoảng mùi hoa thị, vòng tay chị dịu dàng. Tôi ngạc nhiên: "Chị Tấm ơi, chị Cám còn đùa vui với chị em mình, sao ai cũng bảo chị ấy đã chết?".
Chị Tấm mở to mắt nhìn tôi: Ai bảo em thế?
Tôi quả quyết: Sách kể thế. Cô giáo em cũng kể thế. Em làm sao nhầm được!
Chị Tấm bảo: Lạ thật! Sách kể như thế nào?
Tôi nói nhẹ như hơi thở:
- Người ta bảo chị Cám hỏi chị làm sao để được da trắng, chị dùng nước sôi tưới vào người chị Cám, thế là chị Cám chết.
Chị Tấm ấm ức: - Tại sao mọi người lại có thể nghĩ ác cho chị đến thế!
Tôi bảo: "Người ta còn kể rằng mẹ con chị Cám lừa chị lên hái cau rồi chặt gốc cho chị chết nữa cơ!".
Chị Tấm cười: "À, đó là người ta kể chuyện ngày xưa, xưa thật là xưa... Chuyện bịa đấy! Còn bây giờ thì em thấy đây, chị vỗ nhẹ vào gốc cau, cây cau vẫn còn đấy thôi!".
Tôi dụi mắt. Trước mặt tôi cây cau vẫn lắc lư theo gió. Trăng vẫn sáng bàng bạc...
Tôi trăn trở mãi. Bố tôi cựa mình. Ông mở mắt, nhìn tôi hốt hoảng. Sao con chưa ngủ?
Tôi hỏi: "Bố ơi! Cám chưa chết hả bố?"
Bố tôi ngái ngủ: "Cám nào? Con làm sao thế?"
- Cám trong truyện Tấm Cám đấy mà!
Bố tôi bực dọc: Con mơ à? ông dằn giọng: Cám độc ác thế làm sao lại chưa chết! Ngủ đi, hư thần kinh đấy!"
Bố tôi kéo chăn đắp cho tôi, trời khuya lành lạnh. Tôi cuộn tròn trong chăn, dùng tay gối đầu thay cho cuốn truyện.
Tôi đặt cuốn truyện bên cạnh mình. Một làn gió nhẹ e dè lật từng trang cổ tích...
Huế, 8.3.1993
T.Đ.V.N
(TCSH55/05&6-1993)
HỒ NGUYỄN DẠ THẢO
Ngày xửa ngày xưa có hai anh em sống rất hòa thuận với nhau trong một ngôi nhà tranh cũ gần con suối nhỏ xinh. Họ siêng năng chăm bón mảnh vườn cha mẹ để lại, cùng nhau nuôi gà nuôi vịt. Cuộc sống tuy giản dị nhưng lại rất đầm ấm.
Hằng năm, theo lệ thường, Nhà Thiếu nhi Huế đã phối hợp với Liên hiệp các hội VHNT, Hội Nhà văn Thừa Thiên Huế tổ chức cuộc thi Cây bút tuổi hồng để từ đó lựa chọn những gương mặt tiêu biểu, đại diện cho phong trào sáng tác văn chương trong lứa tuổi học sinh từ cấp 1 đến cấp 2 tiếp tục tham gia trại sáng tác nhằm cổ vũ tình yêu văn chương nghệ thuật, tinh thần sáng tạo nghệ thuật trong thành phố.
NGUYỄN TRƯƠNG KHÁNH THI
Một ngày của kẻ cô đơn! Vẫn là tự đèo mình trên chiếc xe cà tàng vận chuyển tâm hồn quanh thành phố, bao giờ cho đầy, cho đủ…
Khôi Nguyên - Mai Văn Hoan - Nguyễn Ngọc Phú - Lý Uyên - Đặng Công Xê
PHƯƠNG NGẠN
Tôi ba mươi sáu tuổi, cái tuổi chẳng còn đủ trẻ để ngồi háo hức đồng dao mà cũng chưa đủ già để chép miệng thèm thuồng khoảnh khắc tuổi thơ bơi lội trong mùa khói rạ ngút đồng, tháng ba chim trời mang mang, tu hú gọi bầy, con sâu gầy tổ và lũ trẻ bày trò mùa hạ, nhiều trò, nhiều lắm lắm!
LÊ TẤN QUỲNH
Công viên nằm dọc bờ sông của thành phố trầm mặc cứ hiện ra như một khoảng lặng kỳ lạ của thời gian. Nơi mà chỉ cần chút khói lụa bồng bềnh dẫu chưa đủ kịp cho một nỗi say sưa cũng đủ đã là đong đưa cả buổi chiều ngầy ngật.
NGUYỄN VĂN THANH
NGUYỄN TRƯƠNG KHÁNH THI
Ta sinh ra, đầy đủ tay chân, được quẩn mình trong chăn trắng mềm mại, được người ta coi trọng sức khỏe. Vậy là sự tiếp đón của thế giới dành cho ta cũng thật làm ta thực sự muốn sống tốt.
LÊ PHƯƠNG LIÊN
Truyện ngắn
Mùa xuân này mẹ cho tôi về Huế. Ngồi trên máy bay mà thấp thỏm không yên, thỉnh thoảng tôi lại ngó ra cửa sổ, muốn nhìn xuyên qua làn mây trắng để chờ đợi giây phút Huế sẽ hiện ra những hình sông dáng núi và thành quách cổ xưa…
LTS: Bài văn dưới đây nhận được điểm tuyệt đối, đứng nhất vòng sơ loại cuộc thi Cây bút tuổi hồng 2014 (dành cho học sinh từ 7 đến 16 tuổi trên toàn quốc). Nguyễn Trương Khánh Thi đã nhìn ngược về những tháng ngày mình chưa trải qua, nhưng đó là những rung cảm thật sự, mở ra chiều tưởng tượng phong phú về một tương lai rất gần.
NGUYỄN TRỌNG ĐỒNG
Con ốc đảo Lý Sơn
NGUYỄN TRƯƠNG KHÁNH THI
Tản văn
Bây giờ? Tôi sống như chiếc lá, cứ mỗi ngày qua đi là một không gian giấu vào khoảng lặng.
NGUYỄN VĂN THANH
Su Su - Thanh Mai
NHẬT CHIÊU
Khỉ con ngồi trên cành lá, nhìn sao đầy trời mà tự hỏi: Có cách nào để gần được một vì sao?
VĂN LỢI
Trích "Đi từ quả trứng" - Nhà xuất bản Thuận Hóa
ĐỒNG XUÂN LAN
Trên đường chuyển về vườn thú, các con vật như Gấu, Nai, Vẹt, Họa mi cùng ngồi chung một chỗ trong toa xe lửa. Muốn được nhìn cảnh núi rừng lần cuối cùng và ngắm bầu trời, các con vật đề nghị nâng cửa kính toa xe lên một tí nữa.
LÊ KÝ THƯƠNG
ANH THƯ
Nghé rất thích mèo. Chỉ cần được nhìn thấy con vật bé nhỏ ấy là Nghé đã mê tít rồi chứ chưa nói là chơi đùa với nó, sờ đuôi nó, vuốt bộ lông mềm mại của nó và áp sát nó vào người.
HOÀNG PHỦ NGỌC TƯỜNG
(Mạn đàm với nhà văn Quang Huy về Hội nghị quốc tế IBBY 86)