Dưới gốc cau

08:32 29/09/2023


TRƯƠNG ĐỨC VĨ NHẬT

                        (15 tuổi)

Minh họa: Đặng Mậu Tựu

Chiếc xe đò chật ních người từ từ dừng lại. Bố tôi nhảy vội xuống xe rồi nhấc bổng tôi theo. Xe phóng đi, bụi đỏ cuốn mù. Bố tôi lẩm bẩm điều gì đó rồi nắm tay tôi: "Đi thôi con". Cử chỉ trìu mến, nhưng giọng nói của ông khô khan. Tôi bước nhanh theo bố.

Thế là tôi lại về thăm nội. Tôi sắp được gặp chị Thắm, chị Hạnh, được anh Trung dẫn đi tắm sông. Vui thế!

Cách nhà nội một quãng là tôi cắm đầu chạy.

Nội đang xơi trầu, thấy tôi, mừng quá, cười móm mém.

Buổi tối, nội nấu nồi xôi đỗ cho tôi ăn. Nội còn nấu khoai để giành buổi sáng trong cái nồi đất. Khoai ướp lá dứa, thơm thơm là.

- Bà đừng cho nó ăn khoai buổi tối, hư răng đấy! - Bố tôi dặn bà tôi.

Bà không nói gì, lẳng lặng đút vào túi quần cho tôi một củ tròn trùng trục.

Đêm. Trăng sáng lạ. Tôi ngồi với bố trên chiếc chõng tre giữa sân. Tôi cầm cuốn truyện định xem dưới ánh trăng. Bố tôi bảo: “Hư mắt đấy”. Tôi gấp sách, nhìn ra đồng lúa gợn sóng vàng. Một chốc tôi xoay người nằm cạnh bố, nhìn lên mặt trăng tìm mãi chẳng thấy bóng cây đa. Trước thềm chòm cau lắc lư. Gió mơn man. Mắt tôi riu ríu.

... Mặt trăng núp sau chòm cau. Cây cau như bị ai đốn gốc, bỗng đổ hẳn xuống phía tôi. Tôi hốt hoảng mở bừng mắt: Bóng cau đổ dài qua thềm, vắt ngang qua chõng.

Gió mơn man. Mắt tôi cứ díp lại.

... Một tà áo trắng từ chòm cau lại lướt xuống. Bàn tay ai dìu dịu mân mê đầu tôi - Bông hoa cau rơi xuống mặt tôi từ bao giờ, thoang thoảng. Tôi với qua nắm lấy tay bố tôi.

... Sau gốc cau, hai mái đầu ló ra cười với tôi:

- Thế là Hương Thu không tìm ra hai chị rồi!

Tôi ngồi dậy: "Hai chị nói khẽ nhé, bố em chưa ngủ đâu".

Tôi rón rén bước về phía cây cau.

Hai chị nắm lấy tay tôi: “Bây giờ chị em mình chơi trò này nhé: oăn-tù-tì, ai là Tấm, ai là Cám, oăn-tù-tì?”

Ánh trăng soi rõ khuôn mặt hai chị. Đẹp lạ!

"Sao lại giống nhau như thế này?" - Tôi nghĩ.

- Oăn-tù-tì.. nào?

Hai chị lại biến vào gốc cau rồi lại ló đầu ra: - Nào oăn-tù-tì, ai là Cám, ai là Tấm?

Hai cái đầu lúc ẩn, lúc hiện, lúc bên phải, lúc bên trái. Mắt tôi hoa lên.

- "Oăn-tù-tì, Tấm đâu, Cám đâu? Nào?”

Hai chị lại cười.

"À, tôi nhận ra rồi, không phải hoàn toàn giống nhau đâu. Tiếng cười của một chị giòn tan, một chị nhỏ dịu". Hình như đoán được ý nghĩ của tôi, hai chị im bặt, không cười to nữa, chỉ chúm chím.

"Đến thế này thì chịu mất thôi!"

Chợt tôi cười ranh mãnh. Tôi ngồi thụp xuống, tóm lây chân một chị: "Đôi hài tía của bà tiên đây rồi, Tấm!".

Hai chị lại cười như nắc nẻ. Chị Tấm ôm tôi vào lòng, hôn lên tóc tôi. Chị Cám chạy quanh như trò chơi cút bắt. Bóng chị xa dần, xa dần rồi mất hút... Một chốc, chị lại hiện ra trên gợn lúa vàng, bồng bềnh, bồng bềnh...

Tóc chị Tấm thoảng mùi hoa thị, vòng tay chị dịu dàng. Tôi ngạc nhiên: "Chị Tấm ơi, chị Cám còn đùa vui với chị em mình, sao ai cũng bảo chị ấy đã chết?".

Chị Tấm mở to mắt nhìn tôi: Ai bảo em thế?

Tôi quả quyết: Sách kể thế. Cô giáo em cũng kể thế. Em làm sao nhầm được!

Chị Tấm bảo: Lạ thật! Sách kể như thế nào?

Tôi nói nhẹ như hơi thở:

- Người ta bảo chị Cám hỏi chị làm sao để được da trắng, chị dùng nước sôi tưới vào người chị Cám, thế là chị Cám chết.

Chị Tấm ấm ức: - Tại sao mọi người lại có thể nghĩ ác cho chị đến thế!

Tôi bảo: "Người ta còn kể rằng mẹ con chị Cám lừa chị lên hái cau rồi chặt gốc cho chị chết nữa cơ!".

Chị Tấm cười: "À, đó là người ta kể chuyện ngày xưa, xưa thật là xưa... Chuyện bịa đấy! Còn bây giờ thì em thấy đây, chị vỗ nhẹ vào gốc cau, cây cau vẫn còn đấy thôi!".

Tôi dụi mắt. Trước mặt tôi cây cau vẫn lắc lư theo gió. Trăng vẫn sáng bàng bạc...

Tôi trăn trở mãi. Bố tôi cựa mình. Ông mở mắt, nhìn tôi hốt hoảng. Sao con chưa ngủ?

Tôi hỏi: "Bố ơi! Cám chưa chết hả bố?"

Bố tôi ngái ngủ: "Cám nào? Con làm sao thế?"

- Cám trong truyện Tấm Cám đấy mà!

Bố tôi bực dọc: Con mơ à? ông dằn giọng: Cám độc ác thế làm sao lại chưa chết! Ngủ đi, hư thần kinh đấy!"

Bố tôi kéo chăn đắp cho tôi, trời khuya lành lạnh. Tôi cuộn tròn trong chăn, dùng tay gối đầu thay cho cuốn truyện.

Tôi đặt cuốn truyện bên cạnh mình. Một làn gió nhẹ e dè lật từng trang cổ tích...

Huế, 8.3.1993
T.Đ.V.N
(TCSH55/05&6-1993)

 

 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)

  • Phạm Đình Ân - Trần Quang Mới

  • NGUYỄN ĐÀO MAI KHÁNH  

    Olephia
    Cha không thể trở về với con được nữa
    Con không thể chạm vào cha được nữa
    ... 

  • LÊ THANH VÂN 

    Chi một người chết đi, ông ấy nắm trong tay những gì đã cho đi khi còn sống”. Tôi vẫn còn nhớ mãi tấm lòng nhân hậu của một cô bé nghèo.


  • Nguyễn Thị Thùy Linh - Nguyễn Thu Vy


  • Nguyễn Ngọc Phú - Hà Ngọc Hoàng - Lê Đình Tiến

  • HỒ DUY  

    Con Ky thấy lão Mọi tiến vào nhà. Rõ rồi. Đây là cơ hội hiếm hoi, khi bố Út cưng ở đâu chưa về. Ky ghét lão Mọi đến tận... răng. Lão hay trộm vặt từ trong nhà cho tới ngoài vườn. Không ai thấy, chỉ mình Ky phát hiện. Nhưng mỗi lần Ky vồ thì lão Mọi hét lên; và bố Út cưng xách gậy lao ra. Đơn giản, Ky ăn đòn.


  • Bình Lộc - Nguyên Hào

  • Nguyễn Văn Song - Phan Hoài Thương

  • THANH NHƯ

    1.
    Bé Ty ré lên tầm nửa đêm. Bố chồm dậy và mẹ cũng thế.


  • Nguyễn Văn Thanh - Nguyễn Minh Khiêm

  • CÂY BÚT TUỔI HỒNG   

    Cuộc sống hôm nay, người ta đi tìm những giá trị thực dụng, thì chúng tôi lại đi tìm những mầm non văn chương, hòng kiếm ra những chiếc lá, nhành cây, nụ hoa tâm hồn bé bỏng giữa cuộc đời. Với mong muốn sẽ gầy dựng được một vườn hoa mát lành giữ lại cho cuộc sống một khoảng xanh râm mát. Để lỡ khi ai đó có những vấp váp trong đời mình, sẽ ghé lại ngồi nghỉ ngơi.

  • NGUYỄN TRƯƠNG KHÁNH THI    

    Chúng ta đều đội bầu trời lên đầu, để mà thức giấc, để được thao thức. Mỗi sớm khuya đều là sự xoay chuyển của mặt trời, sự cho và lấy đi ánh sáng, sự tặng và đòi lại bóng đêm.

  • Đàn voi biết ơn được viết dựa theo một câu chuyện có thật. Khi nhà bảo vệ thú rừng nổi tiếng Lawrence Antony (1950 - 2012), tác giả của cuốn sách bestseller The Elephant Whisperer, từ trần ngày 7 tháng 3 năm 2012, 2 ngày sau, gia đình ông ngạc nhiên chứng kiến cảnh nhiều voi được dẫn đầu bởi hai voi mẹ, nối đuôi nhau đi hàng dặm đến viếng tang trước nhà ông. Chúng lưu lại trước nhà như để tang, hai ngày không ăn uống rồi im lặng ra đi. Cả thế giới kinh ngạc trước trực giác tâm linh cũng như bản tính trung thành của loài voi.


  • Nguyễn Văn Thanh - Nguyễn Ngọc Phú

  • Thấu hiểu nhu cầu chăm sóc và giáo dục con cái, bộ truyện thiếu nhi cao cấp Ehon của Nhật Bản – Chuyện nhà Okashiki dành cho trẻ 3 - 7 tuổi sẽ là một món quà đặc biệt dành cho cha mẹ và các bé nhân dịp mùa hè này.

  • Bằng giọng văn sống động đặc trưng, cách kể chuyện hóm hỉnh, duyên dáng, lối xây dựng tình huống bất ngờ, chi tiết dồi dào và chân thực, qua bộ sách đầu tiên dành cho thiếu nhi, nhà văn Dương Thụy đã dẫn dắt bạn đọc nhỏ tuổi vào những hành trình vô cùng hấp dẫn, đầy ắp tiếng cười.

  • NGUYỄN TRƯƠNG KHÁNH THI

    Ta lang thang ra bờ biển lạnh vắng bóng người, nhận ra kì thực những con ốc biển khơi chỉ là loài thủy sinh nào đó vay mượn chiếc vỏ để sống rồi lại rời đi tìm chiếc vỏ khác mà không gì.

  • THANH DUY  

    Ngày xửa ngày xưa. Khi con người chưa xuất hiện, lịch sử của trái đất có một giai đoạn hạn hán kéo dài. Đất đai nứt toác. Muôn loài vạn vật sống ngắc ngoải đếm từng ngày trôi.


  • Đông Hương – Nguyễn Văn Thanh

  • HUỲNH Ý NHI   

    Chuyện xảy ra cũng khá lâu rồi, khi tôi còn là cô bé 12 tuổi. Hồi đó tôi ở cùng bố mẹ và bà ở Huế. Cuộc sống cứ trôi êm ả và thanh bình.