Minh họa: Đặng Mậu Tựu
“Bay về hồi trưa, mới lên đây khi chiều”, gã nói mà chẳng nhìn ai. Nghĩa là đi theo một lộ trình đã sắp xếp sẵn. Bà Nà đã được gã chọn ngay từ khi còn bên đất Thái? Hay vì cô gái đang ngồi bên cạnh gã? Tôi, và cả Kh chẳng thể nào đoán được nàng đến từ đâu. Từ một công ty nào đó dưới thành phố? Hay Sài gòn, Hà Nội? Hay một cô gái con nhà giàu mải vui quên mất đường về nhà? Có khi họ là một đôi uyên ương đang hưởng tuần trăng mật. Hay, trần trụi hơn, chỉ là gái bao của gã kia? Chịu, không thể nào hiểu nổi. Giữa bao nhiêu sự biến có thể xảy ra bất kỳ lúc nào của một xã hội, gì nhỉ, năng động hay biến động, người ta khó mà đoán định cho ra một con người thoáng gặp trên đường. Cũng như tôi và Kh lúc này đây, tự dưng lại ngồi chung bàn cùng họ. Có thể cả bốn rồi sẽ chia tay nhau trong đêm nay và sẽ chẳng bao giờ nhớ đã từng có một lần ngồi với nhau như thế này. Thật đơn giản. Có khi đó lại là điều tất yếu. Tôi đã từng ngồi chung với bao nhiêu người lạ khác? Làm sao mà nhớ cho hết được. Thì bận tâm làm gì? Chỉ thấy rằng, lúc này đây, nàng rất ít nói, chỉ hơi mỉm cười khi không thể không bộc lộ một cảm xúc rồi lại lặng lẽ cắn hạt hướng dương, chăm chỉ như một chú chim sâu. Nàng ngồi với vẻ kiêu hãnh, cái kiểu kiêu hãnh dành cho một thứ nhan sắc hiếm gặp. Váy bó, áo rộng cổ, khăn quàng. Tất cả cùng một màu đen tuyền càng làm nổi bật màu da trắng hồng của nàng. Mỗi khi ngọn lửa bùng lên, hai sắc màu đen trắng phối thành một gam màu rực rỡ. Cái kiểu rực rỡ không thể có được từ hai màu nền đen và trắng. Tôi hơi ngạc nhiên khi phát hiện ra điều ấy. Có lẽ nó toát ra từ vẻ đẹp của nàng thì đúng hơn. Thỉnh thoảng nàng cũng uống một ngụm rượu, giống kiểu uống của một madam nào đó thường hay thấy trên màn ảnh. Có lúc cái khăn quàng cổ của nàng tuột xuống, để lộ một khoảng ngực trắng ngần. Tôi và Kh không thể không nhìn vào cái khoảng trắng quyến rũ ấy. Gã trai hình như thấy hết nhưng chỉ nhếch môi rồi tợp một ngụm rượu, lại thả ánh mắt vào đám đông đang ồn ào phía đám lửa. Cái màu vàng sẫm sóng sánh trong tay gã cơ chừng có thể tuột khỏi tay gã bất kỳ lúc nào. Tôi đọc được trong mắt gã: “Coi cũng được đấy chứ?” Tôi giấu vội ánh mắt của mình đi rồi chửi thầm: “Chết tiệt cái đôi tình nhân quái quỷ này!” Nhưng giá như không có nàng thì sao? Cả ba chúng tôi rồi cũng giống như ba gã bợm rượu đang ngất ngưởng ngồi cụng ly với nhau trong một cái quán ồn ào nào đó dưới phía biển kia thôi. Sẽ tha hồ uống. Sẽ văng tục. Có thể có cả đánh nhau. Ai mà biết được. Có nàng, mọi chuyện hình như đằm lại và trở nên hợp lý. Một sự hợp lý nghe có vẻ điên rồ nhưng chấp nhận được. Còn họ, họ đang nghĩ gì? Tự dưng đang nồng ấm lại có hai gã ấm ớ đến ngồi cùng bàn một cách hết sức vô duyên. Nhưng ánh mắt của họ lại hiện lên vẻ thích thú. Chính vì ánh mắt ấy hai chúng tôi mới ngồi lại cùng họ. Một vài câu chào hỏi xã giao vừa đủ với nhau. Rồi uống. Lặng lẽ. |
1. Ngọn lửa bùng lên cao trong òa vỡ reo hò và tiếng trống, tiếng cồng chiêng khởi xướng. Cô bước ra dẫn đầu tốp nữ uyển chuyển xoay người, hai tay đưa cao dẻo mềm lượn vòng quanh đống lửa.
Tôi tìm thấy cuốn nhật ký của ba vào một buổi chiều hè oi ả. Ánh nắng rát bỏng đổ xuống sân gạch đã phai màu thời gian, làm rực lên những vết nứt nhỏ như mạng nhện. Trên cành xoài đầu ngõ, tiếng ve râm ran chẳng ngớt, như gọi về một thời xa xăm nào đó. Tôi lên gác xép để tìm lại ít kỷ vật cũ, chẳng ngờ lại vén được một lớp bụi dày của ký ức.
Truyện ngắn dự thi 1993
Truyện ngắn dự thi 1993
Đó là một du khách đặc biệt. Ông ta thường có mặt ở lăng rất sớm, không qua cửa chính, bởi người bán vé vào thăm lăng gần tám giờ mới làm việc, còn ông, bằng cách nào đó đã đi dạo trên những con đường rợp bóng thông, tùng, sứ, nhãn từ sớm tinh mơ, khi cái hoàng cung u trầm, diễm lệ của vị vua đã khuất còn chìm trong màn sương.
Sương đêm giăng giăng đang bao trùm núi rừng vắng lặng. Ánh điện trên quốc lộ 9 không đủ chiếu sáng cho thị trấn Lao Bảo, nơi miền sơn cước rộng lớn này.
Ẩm ướt, mặn mòi, nóng ấm. Nàng nghe thấy tiếng gió. Là cảm giác khi nàng đứng trên boong tàu từ đất liền ra đảo, hướng mặt ngược chiều gió, u u bên tai, khúc khơi xa.
Trong thăm thẳm ký ức của tôi, có lẽ sẽ chẳng bao giờ quên được con ngõ dài khuất sau hàng bưởi mỗi độ xuân về rụng đầy hoa trắng muốt.
Trường thi khối C, Văn - Sử - Địa. Vốn yêu thích môn lịch sử, tư chất thông minh nhưng thi đại học tới lần thứ hai vẫn thiếu một số điểm mới trúng tuyển vì lần nào cậu cũng ngoan cố chỉ đăng ký duy nhất một nguyện vọng vào trường đại học tốp đầu của quốc gia.
Đêm thành phố, ánh đèn led trên những tấm biển quảng cáo chớp nháy như mạch đập của một cơ thể khổng lồ. Giữa sự rộn ràng ấy, Tuấn, kẻ nhập cư từ nông thôn, thấy mình như một chiếc bóng vô hình.
Linh hồn ta là ánh chiếu của một vì sao đã chết
Mùa xuân về trên vùng rẻo cao, trong hơi gió nồng nàn mùi hoa dại, mùi bột nếp, cả mùi nhựa cây chảy đầy trong thân thảo. Khắp thung lũng rộng, cây cối đâm lên tầng tầng lớp lớp những mầm lá tươi non. Con suối róc rách trườn qua tảng đá xám mượt rêu tung bọt trắng xóa. Trận mưa đêm qua khiến mực nước dâng cao, vỗ lên bờ cỏ những đợt sóng nhỏ trong suốt lạnh lẽo như băng mịn.
Cô bắt đầu gõ, những dòng chữ đầu tiên hiện lên trên màn hình trắng trước mặt, những con chữ màu đen, nhảy múa và chẳng có ý nghĩa gì, chúng rời rạc, đua chen nhau như một mắt xích dài.
1. Tôi được nàng chọn và đưa về. Đó là một sự may mắn mà may mắn không thì chưa biết nhưng ít nhất cũng rời được tay một bà già. Với chừng đó thôi, lòng cũng đủ sướng rơn.
1. Căn biệt thự hoa vàng 3 tầng duy nhất ở chấn ba sầm uất này luôn khiến người khác phải ngoái nhìn bởi độ kỳ bí và nét trang đài hiếm có.
Khi tôi vẫy tay, 362 cũng vẫy tay. Anh ta hoặc cô ta đang muốn chào tôi? Chắc vậy. Tôi không biết người sống trong căn hộ đối diện ở tòa nhà bên kia là ai. Thậm chí, tôi chỉ mới quan tâm đến sự tồn tại của anh ta hay cô ta vào sáng ngày hôm nay, khi đứng tựa người vào bếp, chờ ấm đun nước réo lên.
Hùng hoàn tất kỹ thuật xoa bóp chân tay buổi sáng trong ngày cho người vợ bị bán thân bất toại đã gần bốn năm, theo hướng dẫn của các bác sĩ và kỹ thuật viên khoa Vật lý trị liệu - Phục hồi chức năng của bệnh viện hướng dẫn.
Bước xuống vườn cà hái nụ tầm xuân... (Ca dao)
Ở đời, khi bình lặng, mấy ai để ý đến anh. Muốn nổi tiếng, có khi phải trả giá.
HOÀNG LONG