Nhà văn Nguyễn Khắc Phục - Ảnh: internet
Cổ tích Hai mươi năm sau câu chuyện mới bắt đầu anh sẽ lại được hôn em chiếc hôn bỏ dở Ôi chiếc hôn cũng chuyển qua thế kỷ có giống chiếc hôn để ta say đắm cho nhau? Hai mươi năm sẽ bao nhiêu động đất sẽ bao nhiêu cuộc thí nghiệm hạch tâm sẽ mọc lên bao nhiêu ngôi sao mới nhất sẽ chia lìa bao đôi lứa tình nhân? Hai mươi năm sau sang thế kỷ khác rồi nhà cửa, áo quần, những bài ca cũng khác và tàu bay cũng bay nhanh hơn trước liệu tình yêu còn có nghĩa hay thôi? Và lúc ấy em sẽ cười hay khóc sẽ run lên hay hờ hững lạnh băng chữ anh viết dứt ra từ máu thịt một món quà chế tạo hai mươi năm Và lúc ấy còn người đau không nhỉ em có mang thuốc muối đến cho anh Em có đến cùng anh trên bãi bể em có trốn mọi người để mơ mộng cuối xuân? Và lúc ấy lá sẽ vàng hay trắng trái có thơm chín mọng ngủ trên cành thu có dịu như mùa thu xa vắng em có nao lòng cất tiếng rủa nguyền anh? Vâng lúc ấy mọi điều đà khác trước thế kỷ mới đã sang, thế giới cũ chết rồi cả hy vọng khổ đau và hạnh phúc nhưng tình yêu cứ rạo rực tim người Giữa đôi ta một lá cỏ ngủ quên sẽ thức giấc khi mùa xuân chợt đến như sao mai ở chân trời thoáng hiện giữa cuộc chia lìa thắp sáng một hừng đông Đôi ta sẽ thanh xuân cùng lá cỏ giấc mơ xưa sẽ mọc lại tinh khôi anh sẽ dắt tay em ra bãi bể và con thuyền vỏ trấu sẽ ra khơi Trên đại lộ những ngã tư thế kỷ sẽ tưng bừng một đám cưới hạch tâm những nguyên tử của tình yêu bùng nổ trái tim ta chứa phản ứng hạt nhân Và lúc ấy mẹ têm trầu cánh phượng Em là cô dâu trong trái thị bước ra tóc hoàng tử bạc phơ, chàng sung sướng chuyện cổ tích ngày xưa lúc ấy sẽ nở hoa… Mỹ Khê - Hè 83 (8/8-84) |
Người bước vào bức tranh tôikhông sắc màunét cọ vẽ bằng sóng - sóng vang không gian 18 chiềuchật chội cơn mơ
Hành hương về núi Thần ĐinhLên chùa Kim Phong trên nghìn bậc đá
Mở những khát vọng raCánh cửa đập tan bờ sóngTrái tim không thể hú hớ nổi ngọn gió thơ trên đồi hoang vuMênh mông vỡ vụn và tự mất dần bóng tối lung linh
Tôi về vốc nước dòng sôngChút rong rêu cũ phiêu bồng đã lâuCòn đây sóng vỗ chân cầuTiếng đàn xưa lạnh, ngọn cau nắng tàn
LTS: Đây là một trong những bài thơ của anh Thanh Hải trong những ngày cuối đời. Bài này chúng tôi chép trong sổ tay của chị Thanh Tâm, vợ anh. Bài thơ không có đầu đề.
Trong ánh chớp rừng mũi tên tua tủa Mỵ Châu lao trên mình ngựa kinh hoàng Vết lông ngỗng rơi cùng nước mắt Trái tim đớn đau đập với nỗi mong chờ...
Những người vợ tiễn chồng về phía ấycó bao giờ quên đâucon sông đã một thời cuồng xô như máu chảynhư khăn sô khoanh sóng bạc ngang đầu
hay Một đêm của nhà thơ Cao Bá Quát (trích)những con cá vàng ngủ mê trong điện Thái Hoàcặp mắt dấu sau bóng tốitiếng thở dàibàn tay nơi không thấy bàn tayphút chốc đốm lửa loé sángngười lính canh bên con nghê