Nhà thơ Phan Duy Nhân - Hải Bằng ký họa
PHAN DUY NHÂN Thư nhà Hồi anh vượt núi về Tiên Phước Có nhận thư em ở dọc đường Giấy đã nhàu hoen nhiều nước mắt Anh nhìn nhòe nét chữ em run… Em kể: “Anh đi, nhà bị đuổi Ngày sinh em nhớ thấy chiêm bao Ôm con em cũng theo lên núi Đi kiếm anh hoài mới gặp nhau Có khổ nghèo chi em chẳng sợ Cái chi anh dặn cũng vâng lời Nhưng còn anh bảo đừng thương nhớ Đừng khóc vì anh em chịu thôi Đôi lần em cũng nguôi đi được Nhưng mỗi lần nguôi lại giận mình: Anh của em nằm trên mặt trận Ở nhà yên ấm hóa em quên…” Rừng cũng rưng rưng màu nắng nhạt Người thương theo mỗi chữ thư em: “Mơ màng nhớ tiếng tim anh đập Có bữa bồng con thức suốt đêm Anh ở xa hoài đâu biết được Bữa nay em cũng khá hơn rồi Nghe tin mỗi trận bên mình thắng Em thấy gần thêm những nỗi vui Anh đi đường sẽ bao nhiêu dặm Em quyết dài theo một tấm lòng Con biết bò rồi, gần đứng được Mỗi ngày trông mỗi giống cha hơn”. Lòng bay bay bổng theo em kể Lấp lánh trong thư những tự hào: “Anh ạ con cười theo tiếng hát Biết vờn tay đón lá lao xao… Cô chú vẫn thường hay ghé lại Quà mua cho cháu, nhắc tin anh Mấy bác trong tù còn nhắn dặn: Có chồng kháng chiến, nhớ vui lên” Em ơi, chiều đó dầm chân xuống Dòng nước sông Tranh mát rợi người Những nụ hôn thầm trong gió núi Gửi về có tới được xa xôi...? Trong anh một bóng cờ bay đỏ Một biển yêu thương sóng dạt dào Vẫn ngọt câu Kiều trong lửa đạn Nằm hầm bí mật nhớ thương nhau Anh qua nhiều lắm làng thiêu rụi Khét khói bom trên xác mẹ già Đất uất căm hờn người nổi giận Lửa bừng trong mắt kẻ không cha! Lũ giặc càng thua càng bạo ngược Máu còn hừng hục núi sông ta Chúng mình trước mắt còn gian khổ Còn nén trong mơ một mái nhà… Em hiểu nhiều rồi anh chỉ dặn: Khổ buồn càng thấm nỗi đau chung Anh tin con gái càng khôn lớn Càng cháy trong tim ngọn lửa hồng Anh ở ngoài này trong đội ngũ Triệu người vươn tới sức đang tươi Quyết làm cả nước thơm hoa đỏ Cho những nơi con vẹn tiếng cười! Trưa này trong khám nằm nghe biển Ngoài gió mênh mông gợi nhớ nhà Em chắc đang cùng con tập nói Mỗi chiều thắc thỏm nhắc tên cha Con ạ, chưa làm tròn nhiệm vụ Ở tù ba cứ thấy băn khoăn Bên ngoài các bác cùng cô chú Chắc phải bù thêm những máu xương... Nhớ bữa về thành nằm bí mật Gan bào ruột xót nhớ thương con Mấy lần ba nóng ran trong ngực Đêm lạnh ngang nhà lặng bước luôn Thôi thế phải còn mươi trận nữa Sẽ về để nắm chặt tay nhau Để nhìn đăm đắm vào trong mắt Xem có ngời vui những ánh sao… Anh nhớ điên cuồng yêu dữ dội Xóm làng giữa ngực núi trong tim Sáng hoài giữa cõi thiêng liêng ấy Có bóng con cười cạnh dáng em. Xà lim 20, trại giam T.B. Đà Nẵng Xuân 1968 Chia tay với Bet-tô-ven Thật rồi em nhập vào tôi Sáng trong là nhạc bồi hồi là thơ? Không gian trần lắng mái nhà Hồn tôi là ngực em là trái tim Em còn với nhạc đi lên Tôi về chắc Bet-tô-ven ngậm ngùi Gần thôi hơn nửa chân trời Xa thương đôi nhịp tim đời đập theo Mười năm vượt suối băng đèo Thiết tha về phố mang theo trăng rừng Em như một dấu lặng tròn Ngân trong giao hưởng trong ngần giọt mưa! Tôi về nhưng đã về chưa Mênh mông hồn nhạc người xưa chẳng về. *** Đáy cốc nghiêng trăng cuộn thủy triều Tôi về lưu luyến có về theo? Bánh xe quay ngược mùa xuân đó Em mắt như thuyền ngại nhổ neo… *** Mang trái tim nhau dào dạt vây Thương tay đâu nối được hai đời Ngực căng buồm gió anh vươn tới Thổi tự lòng em một hướng thôi? (6/4-84) |
Một lần em vô ý đánh rơiTôi nhặt vội nụ cười bên giếng nướcChợt bắt gặp lòng mình hồi hộpPhút lặng người giấu kín vào trong
...Ai khao khát ngủ trên đỉnh Vinh QuangXin chớ vong ân quên lãng mọi điều...
LTS: Hội viên Hội Nhà văn thành phố Hồ Chí Minh. Hiện là Trưởng ban Văn hoá - Nghệ thuật báo Thanh Niên. Đã viết và in nhiều tập truyện ngắn, tiểu thuyết, tạp bút.Nếu dựa vào đó để xưng tụng” thì có lẽ với Nguyễn Viện, thơ chỉ là “tay trái”. Song tay trái mà rất “gân guốc”, đáng nể lắm. Sông Hương xin trân trọng giới thiệu một chùm thơ mới của Nguyễn Viện để bạn đọc cùng “ngự lãm” có đúng vậy không. SH.
Sinh năm 1965 tại HuếLà giáo viên THPT ở Krông Pắc, tỉnh Đắc Lắc.
I. Rồi quẩn quanh những tường mưa loang lổtự làm đầy mình bằng im lặng bằng nghe ngóng sự chuyển động của những câu thơ khúc ca xưa trên lửng lơ bìa sách cũ
Bạn đã đi qua cây cầu đó, và đã bình thản quay nhìn, những mảnhvỡ những ván đinh dây thừng, những vằn xoắn bứt tung rớt tả tơixuống vực sâu, nơi sóng nước đang ầm ào cuộn xoáy
...Trong vại chượp mắm phơi ngấu những linh hồn cáChảy rân rân trong da thịt con ngườiMáu ta nóng hay là nước mắm...
Những thiếu phụ vừa đi vừa vấn lại giấc mơ ngái ngủTrăng non ngậm sương, bầu vú họ ngậm trăng
Nhóng nhánh mắt chuồn chuồn bay thấpCỏ gà rưng rức lối gaiVáng trứng rộ tăm tăm mùa cá đẻ
Đó là hành trình của gióThổi qua mấy mùa chiêm bao
...kẹt cửa run nắm tay dịu dàngem đã về chưakhông có tiếng đáp lời, không còn ai...
Thành phố tôi như một ráng mâyTrôi ngoài cửa gióNhững lóng rêu lần qua tay áo rũ Cuối sông lơ đãng rượu như mình
Em đừng thả nửa giấc mơĐể không qua kịp nửa bờ lá dâu
những tình cờ mà con người ngỡ là sự sắp đặt của thượng đếtôi đã gặp ôngmột lầnhai lần
Morningtonban mai chạy tới chân mây rắc bạcgặm bình minh nở gặm cỏ non tơlốm đốm trắng những chú bò đực kiêu hãnh
lưng chừng sángngực em căng đầy giấc mơ anhlong lanh xanhmùa Đông phương trinh tiết
Vú nóngngười đàn bà dán thân thể nâu bóng vàonỗi đợi
Một tháng 30 ngàyMột năm 12 thángThời gian có thể đưa ra đong đếmTình yêu không thấy hình hài
Ta lặn vào nhau chênh chao nỗi nhớNhững niềm yêu lấm cát cuộn tràoÁnh lửa khuya phải chăng là ảoVẫy vùng trong mắt em sâu?
Người đàn bà se bóng tối trong tôikhông đêm tân hôntạo hóa nhọc nhằn đẩy bánh xe tạo hóavòng quay rớt một con ốc như con ốc sên nhòe nhoẹt nước trên đường đi qua