NGUYỄN THỤY VÂN ANH
Ảnh: internet
Người đàn bà và đứa trẻ
Nỗi buồn lắng cặn
Trôi trên vách thời gian hằn lên chiếc bóng
Mùa đông đi qua để lại ngọn nắng bù nhìn
Lắt lẻo sông trôi
Gửi nỗi buồn trên mắt gió xanh xao
Hàng dâm bụt cúi xuống ru mùa chưng mật
Gã trai làng dắt đôi trâu già đi mất
Sau cú rùng mình dò dẫm trong đêm
Người đàn bà ngồi trì níu thời gian
Bình yên và cơn khát
Qua ngạch cửa để buồn ở lại
Ngày trống không nỗi nhớ nằm im
Đứa trẻ thừa nhiễm sắc thể trước sân
buồn vui không đoán định
đứa trẻ có đôi mắt mê muội của những tuần trăng
gọi xuống phía ngày bỏng rát
người đà bà nhìn đứa trẻ
hóa ra cõi người mê dại
dáng gã trai làng xa hun hút
lớp bụi mờ còn lại đứa trẻ ngơ ngơ
ngày dỗ yên những ranh giới quặt què
ngõ nhà mơ thức
qua chiếc cầu ván mục
cơn mưa dư lượng
người ra đi có nhớ lối quay về?
Không dưng khóc cười
Vá những nỗi đau chảy thành dòng ngược gió
Bàn tay gầy lạnh cóng
Hoang hoải chiều mưa
Góc bếp bập bùng
Từng sợi khói nghiêng về trời kín một góc mênh mông
Người mẹ già mái tóc trắng như sương
Chứng barkinson biến bà thành đứa trẻ
Nhớ nhớ quên quên
Trong mớ hỗn độn ngày thường
Những đứa con một thời bấu víu mẹ
Lạ quên cả tiếng cười của mẹ
Dù chúng không bị chứng barkinson hành hạ
Và những bức tường vôi bủa vây
Người mẹ già gạn lại nỗi đau
Hoàng hôn đổ tràn ngõ vắng
Bóng thời gian ngạo nghễ cheo leo tận cùng đáy vực
Chiêm bao về trên đôi cánh điêu linh
Trong một hoàng hôn khác
Những đứa trẻ quay về như lần đầu tiên biết khóc
Nỗi đau kết cườm rơi vào im lặng
Không dưng khóc cười một thoáng hư vô?
(TCSH354/08-2018)
PHAN TRUNG THÀNH
NGUYỄN VIỆT CHIẾN
PHAPXA CHAN
Ngàn Thương - Văn Công Hùng - Sơn Trần - Phùng Hiệu - Trường Thắng - Nguyễn Hữu Phú - Nguyễn Nguyên Phượng - Châu Thu Hà - Nguyễn Đạt
Một khả thể: Tách bóng thế gian ra khỏi sự vật. Trần Quốc Toàn dùng vỏ não múc tháng năm đổ vào cuộc đời mình như một hoài vọng về dòng nước mắt chảy buốt cõi hoang sơ.
LGT: Bắt đầu từ thơ là những hoài thai mơ mộng, Lê Quang Trạng dọ dẫm bước chân mình đi trong đêm “ký ức cứa vào mắt ướt”. Một người sống giữa đồng bằng, hít thở bầy không khí ngọt bùi đồng nội, ăn trái mật trong đêm thả trăng gom bầy tinh tú và theo quang gánh ra tận biên giới của giấc mơ úp mặt. Diễn biến tinh thần của một tác giả trẻ sinh năm 1996 là sự truy vấn trí nhớ, ngõ hầu tìm lại mộc bản chân thật từ những đám cháy ký ức xa xôi, như những dòng thơ gầy cong mà suy tưởng.
Trường Giang (gt)
Trần Duy Trung - Nam Nguyên - Nguyễn Loan - Huỳnh Lê Nhật Tấn - Phan Đạo - Phan Nam - Nguyên Hào - Nguyễn Nghĩa - Hoàng Vũ Thuật - Nguyễn Đông Nhật - Nguyễn Hoàng Thọ - Nguyễn Thanh Hải
PHẠM THỊ PHƯƠNG THẢO
ĐỖ THÀNH ĐỒNG
Trương Đình Phượng - Hạ Nhiên Thảo - Ngô Hoàng Anh - Nguyễn Tân Dân
PHẠM QUYÊN CHI
“Phím sông Hương ngân lên từ phố núi” - là tiêu đề của báo cáo tổng kết sau đợt sáng tác của Hội Nhà văn Thừa Thiên Huế ở Đắk Lắk trong những ngày đầu tháng 12/2017 vừa qua của nhà thơ Võ Quê.
THẠCH ĐÀ
Lê Hào - Võ Ngột - Phan Bùi Bảo Thy - Nguyên Quân - Trần Văn Liêm - Triệu Nguyên Phong
Hoàng Thu Phố là bút danh của Nguyễn Minh Ngọc, sinh năm 1985 ở miền núi Yên Bái, hồi hộp gửi đến Tạp chí Sông Hương những dòng thơ ban đầu và đã có duyên.
NGUYỄN HẢI TRIỀU
VŨ TRỌNG QUANG
NGUYỄN THIỆN ĐỨC
NGUYỄN THỤY VÂN ANH
Tên thật Nguyễn Thị Giáng Vân, sinh năm 1959 tại Nghệ Tĩnh. Tốt nghiệp khoa Ngữ văn, Đại học tổng hợp Hà Nội, 1980. Đã công tác tại Công trường Thủy điện Hòa Bình, biên tập viên Báo Phụ nữ Hà Nội. Tập thơ đầu tay: Năm tháng lãng quên, Nxb Thanh niên, 1990.