NGUYỄN QUANG THIỀU
Ảnh: internet
Bầy trẻ di cư
Dời bỏ đời sống trong những tháng năm đen tối của thể kỷ
Giống bầy chim di cư, giờ bầy trẻ trở về
Tôi nghe chúng gọi nhau trong bầu trời đêm nay
Và những bàn tay nhỏ đập xào xạc trên vòm lá
Chúng đã rời bỏ thế gian quá lâu, chúng đã ra đi trong những đêm
Khi chúng ta đang mai táng mình trong chăn chiếu đầy mộng mị những hình ảnh địa ngục
Những vầng mây đậu trên mái nhà đợi chúng
Và như những thiên thần đau khổ, chúng bay qua cửa sổ
Nhưng suốt những năm tháng ấy chúng ta không hề biết
Chúng ta vẫn ngỡ chúng đang ở bên cạnh, cần sự che chở của chúng ta
Nhưng không, đấy không phải chúng, đấy chỉ là những cái bóng của chúng
In trên bức tường thế gian và mỗi lúc một mờ
Những cái bóng câm lặng ngồi ăn bữa tối
Trong ngôi nhà không ai còn nhớ để kể một câu chuyện cổ tích
Những cái bóng kiên nhẫn nghe lời quở trách
Và viết những dòng chữ vô cảm như những ao đầm tù đọng
Như bầy chim di cư trong mùa đông dài cả một thế kỷ
Đêm nay chúng trở về, những bàn tay nhỏ đập bền bỉ trên vòm lá
Thị xã ngập trong bóng tối và những ô cửa đóng chặt
Và những đứa trẻ bay lượn mãi vẫn không tìm thấy nơi hạ cánh
Nhưng có ai đó lúc gần sáng mở ô cửa nhìn theo và nguyện cầu trong lặng lẽ
Thấy phía sau những những tội lỗi trên thế gian thấp thoáng những lâu đài
Nơi cất giấu những hạt cây chứa đầy phép lạ
Đợi những đứa trẻ di cư mang câu thần chú trở về.
Đổi mùa
Tháng Chạp đầy bệnh tật và những đe dọa
đã kết thúc trong khu vườn sáng nay
Những bạch đơn nở sớm, những trinh nữ, rồi những loa kèn đỏ
vòm lá xào xạc tỏa ấm, đột ngột bầy chim cất giọng cao vút
Đón chào tôi, cậu bé ốm đau không dùng thuốc kháng sinh
trong mê sảng những trinh nữ hôn lên trán
những bạch đơn dịu mát phủ kín ngực
và con đường mới dẫn tôi qua tất cả những hàng rào
Sớm nay ốm dậy, tóc tôi màu diệp lục
miệng đầy tiếng thì thầm bầy chim ngày đầu xuân
Người đàn bà đẹp và nhân từ như Đức Mẹ
đến bên tôi và khe khẽ: trong mê sảng anh nói mãi về tội lỗi của mình
Nàng đã khóc đã ôm tôi đã nhìn tôi tới sáng
Ô cửa mùa đông hôm trước trĩu nặng, u xám
Sớm nay miên man mây trắng và nàng không còn tin
lời của gã bác sĩ trong đầu chỉ chứa những viên thuốc
Nàng choàng lên tôi những thì thầm: anh không thể biến mất
Hai bàn tay nàng, hai chùm lá ấm che chở
Lúc ấy khu vườn đang ấm dần lên, đang sáng dần lên
Và tôi thấy chưa bao giờ tôi có
một tình yêu trần tục với nàng
(TCSH369/11-2019)
Lê Vi Thủy - Huỳnh Thúy Kiều - Thái Kim Lan - Hồ Đắc Thiếu Anh - Nhất Lâm - Nguyễn Thúy Vân - T.N. Thu Thủy - Ngô Thị Thục Trang
Nguyễn Thiền Nghi - Lê Thái Sơn - Nguyễn Ngọc Phú - Lam Kiều - Đặng Thị Kim Liên - Văn Lợi - Trần Tịnh yên - Trần Hữu Tâm Phương - Lưu Ly
Tên thật: Bùi Thị Tuyết NhungTên thường dùng: Bùi Tuyết NhungSinh 22-10-1978Tốt nghiệp K6 Viết văn Nguyễn Du - Trường Đại học Văn hoá Hà Nội năm 2003
tôi gắng vẽ hình tôi giữa cuộc đờibằng cây bút của những giấc mơ.có thể thấm tràn máu đỏhay có thể khô cong...
Anh đã đến cùng tôi giản dịChia hạt cơm thơm, chia củ sắn bùiChia đêm chung hương, chia chiều ly biệtVà chia nhau kiếp sống làm người...
Gió mong manh mắt xanh màu ẩn tiếng yêu bản thế ngút ngàn...
Ô kìa trăm năm đá núi, trăm năm mây ngànTrăm năm gió bụi thân viễn xứTrăm năm tiếng hạc nghêu ngao...
Ngân Vịnh - Lê Vĩnh Tài - Đinh Thu - Phạm Thị Anh Nga - Vĩnh Nguyên - Thế Hùng - Lê Anh Dũng
...Con quì lạy Phật bao laCúi đầu lại thấy chữ Ta cúi đầuChuông gần vang tận đâu đâuSen trong bình cũ nhìn nhau mỉm cười...
...Mộ chồng một nén nhang gầyCon hai nấm đất bên này, bên kiaThắng thua ngủ dưới mộ biaVô danh kia nữa thì chia cho đều...
… Đêm naytôi chơi chọi cỏ gà cùng em giữa lờ mờ sáng tốibên thì thầm tâm sựvà đổi ngôi rất thành thạo…
Lê Thái Sơn - Hoàng Vũ Thuật - Nguyễn Thanh Kim - Nguyễn Thị Anh Đào - Ngô Công Tấn - Đức Sơn - Huy Trụ
Nguyễn Chí Hoan, Hoàng Phủ Ngọc Tường, Hồng Thị Vinh, Lê Vũ Hạnh Phúc, Đỗ Văn Khoái, Công Nam, Cao Xuân Tứ
Chùm thơ nhớ Bác Hồ
Tặng chiến sỹ Đoàn Kinh tế 92 - QP A Lưới
Cu gườm gù ấm bờ sôngHình như có sợi tơ hồng mới se?Nắng vàng lốm đốm bóng treTrâu lim dim ngủ chẳng nghe sự đời!...
LTS: Sau tập ĐÀN - tập thơ ngoài lời rất lạ về sự “cưỡng bức” cho thơ một hình thái ngôn ngữ mới, Dương Tường xuất bản tiếp tập thơ MEA CULPA VÀ NHỮNG BÀI THƠ KHÁC do Nhà xuất bản Hải Phòng ấn hành vào đầu năm nay. Dù in sau nhưng đây là tập thơ cả đời ông “đứng về phe nước mắt” để kiếm tìm cách biểu đạt riêng cho mình.Sông Hương xin trân trọng giới thiệu cùng bạn đọc một số bài trong chùm thơ nói trên.
Mới chớp mắt thôi đã nghìn nămCảnh sắc đổi thay biết bao lầnSau nghìn năm nữa ai tìm đếnGương hồ còn rộng thế này không?
…giếng làng giếng làng ơichiếc quai nón vướng vào ký ứcsóng sánh mắt người buổi chiều như động đấtem qua rồi đòn gánh trĩu nơi đây…
… Tôi ra đi từ bến sông về ngủ cạnh bến sông và mơ chết chôn mộ sóng…