NGUYỄN NHẬT HUY
Ảnh: internet
Khói
nhớ khúc hát ngọt bùi khoai sắn vùi rơm
Mùi khói thơm là mẹ
Đi nửa đời nứt nẻ mà đường cày con không thuộc nổi
Nỗi cô đơn bấm xuống thành hạt ngô khoai
Chiều khói bay
Không phải khói mẹ
Con cũng không còn là đứa trẻ
Đi mót nỗi buồn bông lúa ngày xưa
Có những điều rất xưa
Mà không câu ca hay cánh cò nào giữ nữa
Lật khói đời cho bông lúa cởi làn da xanh tắm gió
Có sợi khói nào ôm con
Tôi
Chảy loang ra
một cái bóng mệt mỏi
giữa con người
Tôi nhìn lên trời và soi đám mây sắp rụng
va vào một vũng tôi
tôi bò qua những con đường, thành phố, biển khơi
ánh đèn nào cũng nhạt nhòa
tôi bò qua những công viên
tiếng thở dài nhiều lá rụng
Mái hiên ngoài kia mưa bắt đầu lạnh
lan vào cái bóng mình
buổi chiều nay
trên chiếc giường tôi tràn ra tiếng cười
vang vào mùa thu
nhọn sắc
Trí nhớ bắt đầu vàng úa
từ giấc mơ rụng lá trong mình.
(TCSH391/09-2021)
Người bước vào bức tranh tôikhông sắc màunét cọ vẽ bằng sóng - sóng vang không gian 18 chiềuchật chội cơn mơ
Hành hương về núi Thần ĐinhLên chùa Kim Phong trên nghìn bậc đá
Mở những khát vọng raCánh cửa đập tan bờ sóngTrái tim không thể hú hớ nổi ngọn gió thơ trên đồi hoang vuMênh mông vỡ vụn và tự mất dần bóng tối lung linh
Tôi về vốc nước dòng sôngChút rong rêu cũ phiêu bồng đã lâuCòn đây sóng vỗ chân cầuTiếng đàn xưa lạnh, ngọn cau nắng tàn
LTS: Đây là một trong những bài thơ của anh Thanh Hải trong những ngày cuối đời. Bài này chúng tôi chép trong sổ tay của chị Thanh Tâm, vợ anh. Bài thơ không có đầu đề.
Trong ánh chớp rừng mũi tên tua tủa Mỵ Châu lao trên mình ngựa kinh hoàng Vết lông ngỗng rơi cùng nước mắt Trái tim đớn đau đập với nỗi mong chờ...
Những người vợ tiễn chồng về phía ấycó bao giờ quên đâucon sông đã một thời cuồng xô như máu chảynhư khăn sô khoanh sóng bạc ngang đầu
hay Một đêm của nhà thơ Cao Bá Quát (trích)những con cá vàng ngủ mê trong điện Thái Hoàcặp mắt dấu sau bóng tốitiếng thở dàibàn tay nơi không thấy bàn tayphút chốc đốm lửa loé sángngười lính canh bên con nghê