NGUYỄN ĐỨC SƠN
Bến
Qua bao đèo cao, vực sâu heo hút con đi
Cái để lại còn muôn năm mới
Ba lô mang ánh trăng vàng, hành trang bên suối
Ý chí mong về đến bến
Giải phóng quê hương
Theo suối chảy, sá gì nhọc nhằn
Để con rèn đôi chân mong về bờ bãi
Núi che, có sức mẹ đùm cho con gạo, muối
Niềm tin đó, rắn rỏi đôi vai
Trường Sơn và ánh trăng đậu trên vành mũ tai bèo
Khát vọng con đường
Lời hứa con muốn dành cho mẹ
Ngày ấy luồn sâu, bản trú vách đá hẻo
viên thuốc ký ninh còn thiếu
Đôi dép nối quai, con sốt rét
vắt muỗi, cánh rừng, mùi hăng nồng chất độc hoá học*
Nước da con xanh như lá rừng
Đôi chân run, vết thương chưa lành…
Con nhớ như có đại ngàn che chở
Được bàn tay mẹ nâng thấu bờ vai cứng cỏi
núi suối dài như tình mẹ
tiễn đêm đoàn quân vào trận
Ba lô con chất đầy
Dẫu gió mưa mù trời
Kháng chiến trường kỳ
Niềm tin mẹ cho con từ bếp lửa
Từ độ ấy lời thề sắt son
Gói chặt, chất trên vai ý chí sông núi
thấm vào ngực con
Niềm tin như rừng lim, rừng sến, kiền kiền
Dòng suối A Roàng, A Đớt, A Ngo
Hồng Hạ, xã Nhâm, A Lin
Cuội đá màu thủy chung
và đoàn quân cập bến vào trận đánh cuối cùng…
Từ bến Hương giang
Con nhớ da diết mẹ ơi!
-----------------
* Đại ngàn huyện A Lưới, tỉnh Thừa Thiên Huế trong thời kỳ kháng chiến là vùng bị rải chất độc da cam của đế quốc Mỹ.
Mùa đông về nhen bếp lửa
Mùa đông cửa biển
Gió đông bắc trở mùa
Con thuyền nằm bến mơ ra khơi
Hằn vết chân chim chạy dài
Cạn bờ lên bọt nước
Nỗi thấu tràn mưa nặng hạt
Vớt rêu rong lạnh giá
Ai thấu mùa đông buồn vui
Cửa biển lo chăm chút, mùa dằng dịt sợi neo
Bồn chồn đun reo niềm suy nghĩ
Nghe cơn áp thấp mà mong đổi mùa
Mùa đông gió khô mùi bùn đầm phá
Biển ngả nghiêng sóng dào lên
Nỗi thèm đi biển bươn chao
Mùa cho lưới vắt sào
Va trắng mạn thuyền
Con đường về bến chợ
Xa khơi mùa đông ngóng đợi
Khơi xa biển mong ước chong bờ
Chở thấu nỗi sóng yên
Rừng phi lao cong ngọn gió ào
Mùa đông về nhen bếp lửa thuyền ơi!
(TCSH429/11-2024)
Ngôn ngữ như một phương tiện truyền đạt thông tin, đối với thi sĩ, ngôn ngữ là công cụ để truyền cảm xúc của mình đến mọi người. Người làm thơ, điều quý nhất là cảm xúc. Nghệ thuật tu từ là phần kế tiếp để tác giả chia sẻ trọn vẹn cảm xúc của chính mình đến với mọi người.
(SHO). Người đã ra đi thật rồi
Đại Tướng Huyền Thoại của chúng ta – Đại Tướng Võ Nguyên Giáp
Người Đại Tướng Vĩnh Viễn, Người Đại Tướng Của Nhân Dân
NGUYỄN PHI TRINH
NGUYỄN DUY
Đặng Huy Giang - Nguyên Quân - Mai Văn Hoan - Nguyễn Miên Thảo - Phan Văn Chương - Phạm Xuân Phụng
NGÔ MINH
THANH THẢO
Ngàn Thương - Nguyễn Khoa Như Ý - Công Nam - Nguyễn Thanh Mừng - Nguyễn Văn Thanh - Phan Lệ Dung - Lê Ngã Lễ
HỒNG VINH
Dăm năm cuối của thập niên 90, tác giả Ngọc Khương nổi lên với những tập thơ viết cho thiếu nhi như Bim bim và mướp vàng, Cây đàn và bông hồng (in chung với con gái út Kiều Giang). Dạo đó thơ anh được các nhạc sĩ chú ý, tìm đọc và chắp cánh cho những bài: Em là gió mát, Búp bê cổ tích, tập đàn, Nhà cười thành những ca khúc “đứng” được với thời gian.
NGUYỄN MIÊN THẢO
VI THÙY LINH
ĐÀO DUY ANH
Tôi không có ý định vẽ một chân dung bụi bặm mang hồn cốt lãng tử của kẻ phiêu bạc muốn “đày đọa” hồn mình trong mọi ưu phiền phiêu linh chữ nghĩa. Tôi biết Phùng Hiệu “bị thơ làm” vì lòng anh vốn đa đoan, trắc ẩn với mọi thứ trên đường đời anh gặp.
Nguyễn Trọng Văn - Hồ Đắc Thiếu Anh - Nguyễn Giúp - Nguyễn Loan - Nguyên Hào - Vũ Thanh Lịch - Huỳnh Minh Tâm - Nguyễn Đạt - Đỗ Thượng Thế
TRẦN ĐÌNH BẢO
TRẦN THIÊN THỊ
Xuân Hoàng - Lưu Quang Vũ - Trần Khắc Tám - Trần Thị Huyền Trang - Văn Lợi
Lê Hòa - Nguyễn Man Kim - Trần Văn Hội - Vũ Thiên Kiều - Thảo Nguyên - Trần Phương Kỳ - Phạm Bá Nhơn - Phạm Thị Phương Thảo - Vĩnh Nguyên - Hoàng Ngọc Quý
HẢI KỲ