Trịnh Công Sơn qua nét vẽ Đinh Cường
Tặng Trịnh Xuân Tịnh Mười năm như chiêm bao mười năm như chớp mắt bạn xa trời về đất tôi trên đất buồn tênh nói như Phạm Công Thiện đi cho hết một đêm hoang vu trên mặt đất Mười năm rồi Sơn ơi mười năm về đâu đó như tranh Gauguin hỏi chúng ta từ đâu tới ta là ai đi đâu…(1) về nơi xa cuối trời rằm rồi trăng sáng tỏ tháng Chạp rồi Sơn ơi nhớ không đêm cuối năm ngồi Ba Miền với Tịnh(2) bộ bàn xưa ghế chạm đôi đũa ngà mun đen tôi về đây nhớ bạn ngụm rượu nghẹn không lời Mười năm rồi Sơn ơi mười năm bao tàn phai…(3) Virginia 16.12.2011 ----------------- (1) Tựa tranh Gauguin: “D’ où venons-nous? Que sommes-nous? Où allons-nous?” (1897, Viện Bảo Tàng Mỹ Thuật Boston). (2) Quán ăn Ba Miền, Saigon. (3) Trong từng giọng nói có màu tàn phai (Như tiếng thở dài, ca khúc TCS 1973). Sinh nhật không còn bạn Sinh nhật bạn đã đến những chiếc mũ bên góc bàn dãy áo quần treo trong tủ chiếc giường để không chiếc ghế da nâu bạn ngồi coi phim bộ chiếc ghế mây trắng đã cũ không còn hơi ấm của bạn cái chén xanh đôi đũa đen chén nước mắm ớt nhỏ dành riêng cho bạn mỗi bữa cơm trưa thường có thêm người những ly rượu cụng nhau sóng sánh. Sinh nhật bạn đã đến sinh nhật không còn bạn nói cười Sơn ơi. Tuyết đã ngừng rơi những hạt tuyết thủy tinh long lanh như nước mắt cơn gió thổi qua nắng nhẹ như là trong từng giọng nói có màu tàn phai. Bạn đâu rồi ly rượu đã bốc hơi còn đọng cặn vàng mốc những cây nhang trước ảnh bạn đang đứng cùng tôi chiều xưa lắm nay lẻ loi từng ngày từng ngày biển sóng xô nhau tôi xô tôi vào cõi mịt mùng Sơn ơi. Vẫn những lời-ca-Sơn-buồn-thánh vẫn trên những xa lộ muôn trùng tôi trở về với bảng màu đã khô những cây cọ không rửa tấm bố trắng còn nguyên. Những con quạ đen những con sóc những buổi sáng tôi ngồi lặng một mình bên cánh rừng Natick mà nhớ Gò Dưa một chiều mưa chỉ còn đứng bên mồ bạn tảng đá xanh tôi đã dựa vào như còn truyền qua hơi ấm “con khỉ, đi đâu mà lâu về...” Những bó hoa vẫn mỗi ngày những cánh hoa sứ vàng vẫn mỗi ngày có người đến kết thành tên TCS trên thảm cỏ xanh những người âm thầm thương yêu bạn không nguôi. Bạn hãy ngủ yên chờ mai kia tôi về... 28.02.2002
Sinh nhật không còn bạn II Những đơn dương xưa nâng chén rượu sương mù (TCS) Lâu rồi không còn uống với nhau ly ruợu sinh nhật bạn 28 tháng 2 (hai năm mới có ngày 29) thời gian như chân trời ngút ngàn mây bay đi và mây bay đi chiều với lời ru thiên thu Đôi tay nhân gian chưa từng độ lượng ngọn gió hoang vu thổi suốt xuân thì(1) nhớ dáng ai quỳ làm dấu thánh nhà thờ lâu rồi không nghe tiếng còi tàu qua tiếng còi tàu trên đường sắt răng cưa Krôngpha qua Eo Gió tiềng còi tàu đong đưa tình ta trên Dran ga Trạm Hành giờ hoang phế người con gái xa nhà thờ nhỏ trôi giạt phương nào nguời con gái đứng trên đồi cao vẫy gọi, ôi những trái thông khô lượm về kỷ niệm còn đây Lâu rồi bạn ngủ yên duới mộ tôi có lần về thăm, tối om ngày hôm sau tỉnh dậy tiếng còi tàu níu tôi trở lại với chiều muôn trùng đời muôn trùng và gió, ôi ngọn gió buồn như có linh hồn ai muốn gọi bạn về chiều cuối tháng hai uống với nhau ly rượu ảo mừng sinh nhật bạn mười năm xa khuất Tuyết vẫn trắng trời không ngớt như những giọt lệ xanh rơi … Virginia,Féb 23.2011 ----------- (1) Một cõi đi về, Trịnh Công Sơn 1974 (266/4-11) |
DZIỆP THẢO MINH DZƯƠNG Tặng MẹNgồi nép vào mãi phía trongNgười hay dấu hỏi mà cong thế này
ĐOÀN LAMcòn đâu áolụa xênh xangrêuxanh đền các lầu vàng hiênmưa
Rồi một ngày bước giang hồ chợt mỏiTa bỗng thèm một góc ấm, bỏ cuộc chơi,Nơi ta về sẽ chẳng còn ai ở đó,Lối đã rêu, buồng đã quạnh hơi người...
Nhảy múa bên triền sôngCác em có nghe thấyỞ nơi nào, cá quẫy mơ hồỞ nơi nào, đất đang lởỞ rất xa thế giới con người?
LTS: Trại sáng tác Văn học Nghệ thuật của Ủy ban toàn quốc Liên hiệp các Hội VHNT Việt Nam tại Cố đô thơ mộng đã bế mạc cách nay hơn 1 tháng. Trong ký ức của Huế bây giờ là một khoảng trống mênh mang tình mà “loài - thi - sĩ” đã giăng mắc như những dấu lặng không thể mờ phai trên hình hài từng nẻo phố… Sông Hương trân trọng giới thiệu chùm thơ rút từ hơn 100 tác phẩm ở Trại viết Cố Đô.
Có thể ngày mai cỏ sẽ mọc đều hơnDưới bước chân mình anh sẽ nghe nhịp đời tan chảyEm định cư trong những ký ức thời gian nhập nhòe mùa phượng đỏMột góc Huế bình yên Thiên Mụ nắng chan vàng
Người gieo mùa thu trong thành phố bỏ đi rồibỏ hoang công viênbỏ hoang những con đường thông thốcbỗng thấy lạ những mặt người, lạ trời, lạ đấtcòn mỗi ngọn heo may bạn cũ dẫn đường
...Trăng non hé cửaCuội lẻn thăm nhàMây ôm chăn cưới, ru giấc CuộiVà...
Có những mùa hè không nắngvà mùa thu không trăngthời gian đi trên những lối mòn không thể thấy.
Thời mặt đất thiếu mênh môngCá nhân lang bạt chân trầnChạy tích cực trong mọi hình thức
Ta đã sống, và ta còn sốngCháy hết mình vì phẩm giá kiếp ngườiTa đã trải vô vàn cay đắngNên bây giờ đời càng đẹp gấp đôi
...Sao nhiều việc vẫn còn im lặng đáSức ỳ nào?Sao nhiều việc không bén nhanh như cứu hoả...
Tặng Hoàng HưngCó thật ông đấy không?Vừa đi vừa đếm bướcNhững bước trầm trên trảng cátMột bước lên, lại một bước lùi về
...Âm dương day trở cuộc sinh thànhMùa tinh tú phong phanh...
Nước cuộn xoáy chỗ sông tìm gặp biểnHãy còn nghe hương cỏ THẠCH XƯƠNG BỒ Nơi cuối sông nhớ về nguồn khắc khoảiSông hiền hòa nên được gọi sông THƠ...
Những đàn bà không chồngNhư những chiếc mâm cổLặng lẽ đầy rêu phong
Kêu sớm, kêu chiều, kêu cả hoàng hônKêu bồ đề xanh (*), kêu tượng đài trắngKêu buốt lá kim trên cây mọc thẳngTiếng kêu nhức nhức Trường Sơn.
...dòng sông quê mang chuyện tình trôi mãisông ơi...
Lê Vĩnh Tài sinh tại thành phố Buôn Mê Thuột, hội viên Hội văn nghệ Đắc Lắc. Năm 1996 anh có mặt trong tập thơ “6 ô cửa sổ” cùng với 5 tác giá trẻ Đắc Lắc; Và là đại biểu chính thức dự Hội nghị những người viết trẻ toàn quốc lần thứ V (1998).Thơ Lê Vĩnh Tài đẹp và buồn, bảng lảng như một tiếng gõ cửa mơ hồ, để lại những ngấn sóng xao xuyến trong lòng bạn đọc.
Con đẻ của Khánh Hoà nhưng là con dâu của Huế. Lê Khánh Mai tốt nghiệp Thạc sĩ khoa học xã hội và nhân văn, hiện là Tổng biên tập tạp chí Nha Trang. Ngoài 4 tập thơ và 1 tiểu thuyết đã xuất bản, Lê Khánh Mai còn có nhiều thơ in trong các tuyển tập khác.Thơ Lê Khánh Mai lành mà gợi, róc rách giữa hai dòng truyền thống và hiện đại, dùng dằng giữa hai nẻo hiện thực với mộng mơ...