VŨ TRỌNG QUANG
Minh họa: Nhím
Chỗ nằm dưới lòng đất
Mẹ ngồi đan thời gian thành chiếc áo sông dài núi cao biển vô tận
hết thảy con đường thanh xuân
mũi kim lần theo mệnh số
Hoang mang lời mách bảo
giằng xé va chạm lý trí không nguôi
tôi đi tìm vô ảnh từ tiếng kêu chim cú mèo
nửa thế kỷ dòng sông chậm nguồn ra đại dương
lịch sử sóng vỗ triền miên bão dữ
người lính ấy trúng đạn lâu rồi
linh hồn bàn tay không cầm súng bay về đầu đôi cánh
Đi dọc chiều dài mũi kim tháng năm
trang bị mãnh liệt lòng thành khẩn
chiếc la bàn hướng bắc trái tim
tôi nguyện cho tôi thêm mặt trời
loài bò sát có trí thông minh dẫn lối
mùi hương từ loài hoa dại không hương
con chắp tay bên Người
bên kia linh thiêng xin cho con mở mắt
Xin cho con thấy xin cho con thấy
tên tuổi nơi chốn chiếc cầu cành cây khô kích thước cự ly
toàn thân tôi run lên miệng tôi há hốc mắt tôi rực sáng
nhìn ra hướng đông sóng vỗ niềm tin cảm nhận
chỉ riêng mình nghe tiếng thì thầm vọng gọi xa xôi
mở cửa tâm linh tôi khai đất
những cuốc đất kinh động đùn lên nấm mồ
tự hủy hồ nghi quá khứ
Chính sự quên quên nuôi dưỡng trí nhớ
thi thể không còn xương tàn biến dạng
làm sao hội ngộ cùng xác chết đám đông
người hiện hữu giữa trần ai bằng sự vắng bóng
mưa rơi dịu dàng lặng lẽ vào bình minh
Nguyện trăng về hướng bóng tối tôi về hướng ấy
người bí mật khuya khoắt vào huyệt bên hàng dương gió hú
(như bí mật sống bí mật yêu bí mật cầm súng bí mật ngã xuống)
nghe lịch sử sóng vỗ êm đềm
Bí ẩn u minh phục sinh thái sơn phục sinh ngọn lửa
thắp hàng nến sáng lên nhang khói mịt mùng
cân não thèm rơi nước mắt
yên lòng trở lại xứ sở quê nhà nơi tôi biền biệt ra đi
đêm nay không mộng mị nhớ câu thơ tiên tri
được giấc tròn thanh thản
có ai nhẹ nhàng lay tôi dậy
mưa rơi dịu dàng lặng lẽ vào bình minh
Chim cú mèo đã vỗ cánh
đưa chiếc áo năm mươi năm đan xong bay về trời
thêm một lần Mẹ rưng rưng đội mang khăn đẹp
Cha ơi
con yêu tro bụi vô cùng.
(TCSH346/12-2017)
Ngôn ngữ như một phương tiện truyền đạt thông tin, đối với thi sĩ, ngôn ngữ là công cụ để truyền cảm xúc của mình đến mọi người. Người làm thơ, điều quý nhất là cảm xúc. Nghệ thuật tu từ là phần kế tiếp để tác giả chia sẻ trọn vẹn cảm xúc của chính mình đến với mọi người.
(SHO). Người đã ra đi thật rồi
Đại Tướng Huyền Thoại của chúng ta – Đại Tướng Võ Nguyên Giáp
Người Đại Tướng Vĩnh Viễn, Người Đại Tướng Của Nhân Dân
NGUYỄN PHI TRINH
NGUYỄN DUY
Đặng Huy Giang - Nguyên Quân - Mai Văn Hoan - Nguyễn Miên Thảo - Phan Văn Chương - Phạm Xuân Phụng
NGÔ MINH
THANH THẢO
Ngàn Thương - Nguyễn Khoa Như Ý - Công Nam - Nguyễn Thanh Mừng - Nguyễn Văn Thanh - Phan Lệ Dung - Lê Ngã Lễ
HỒNG VINH
Dăm năm cuối của thập niên 90, tác giả Ngọc Khương nổi lên với những tập thơ viết cho thiếu nhi như Bim bim và mướp vàng, Cây đàn và bông hồng (in chung với con gái út Kiều Giang). Dạo đó thơ anh được các nhạc sĩ chú ý, tìm đọc và chắp cánh cho những bài: Em là gió mát, Búp bê cổ tích, tập đàn, Nhà cười thành những ca khúc “đứng” được với thời gian.
NGUYỄN MIÊN THẢO
VI THÙY LINH
ĐÀO DUY ANH
Tôi không có ý định vẽ một chân dung bụi bặm mang hồn cốt lãng tử của kẻ phiêu bạc muốn “đày đọa” hồn mình trong mọi ưu phiền phiêu linh chữ nghĩa. Tôi biết Phùng Hiệu “bị thơ làm” vì lòng anh vốn đa đoan, trắc ẩn với mọi thứ trên đường đời anh gặp.
Nguyễn Trọng Văn - Hồ Đắc Thiếu Anh - Nguyễn Giúp - Nguyễn Loan - Nguyên Hào - Vũ Thanh Lịch - Huỳnh Minh Tâm - Nguyễn Đạt - Đỗ Thượng Thế
TRẦN ĐÌNH BẢO
TRẦN THIÊN THỊ
Xuân Hoàng - Lưu Quang Vũ - Trần Khắc Tám - Trần Thị Huyền Trang - Văn Lợi
Lê Hòa - Nguyễn Man Kim - Trần Văn Hội - Vũ Thiên Kiều - Thảo Nguyên - Trần Phương Kỳ - Phạm Bá Nhơn - Phạm Thị Phương Thảo - Vĩnh Nguyên - Hoàng Ngọc Quý
HẢI KỲ