Buổi sáng

09:41 26/07/2011
NGUYỄN HỮU HỒNG MINH Khi về già người ta thường hoài niệm về tuổi trẻ và thích ngồi đợi những buổi sáng. Bởi vì đêm tối lạnh lẽo và âm u làm sao!

Minh họa: Đặng Mậu Tựu

[if gte mso 9]> Normal 0 false false false MicrosoftInternetExplorer4 <![endif][if gte mso 9]> <![endif][if !mso]> <![endif][if gte mso 10]> <![endif]

Lão Đệch thức dậy lúc tia nắng đầu tiên chạm vào cửa sổ. Nó len lén liếm lên tấm chăn rồi mải mê chảy tràn khắp sàn nhà. Chiếc lá vàng lìa cành chao nhẹ trên bàn, luồng gió khẽ đưa nó xuống đất kêu lào xào. Mọi thứ rõ ràng hẳn để lão Đệch thấy sự xô lệch ly tách, ấm trà trên khay nhỏ và dưới chân vương vãi tàn thuốc lá. Màn trời cao vời, xanh thẳm có bóng chim bay vút qua. Trên cây cau trước hiên nhà có cánh diều mắc ngang, đuôi và cánh rũ xuống lõng thõng trong ban mai xem chừng rũ rượi quá. Buổi sáng! - Lão thầm thì. Chợt thấy người nhẹ hẳn. Đêm qua mới dài làm sao. Mùa thu rét lên từng nửa khuya làm lão đau ê ẩm các khớp xương. Nằm trong bóng tối nghe lòng xa vắng. Những kỷ niệm ùa về theo gió heo may. Một đời người. Có chút gì luễnh loãng tan ra. Thật và không thật. Mơ hồ. Dòng đời mở ra rồi đi mãi. Con người hút vào đó, trôi theo vô tận. Nghĩ miên man lão Đệch thấy nhạt và buồn. 

Từ ngày bà Mận mất, lão Đệch qụy hẳn. Sức khỏe lão xuống trầm trọng. Người khọm đi. Căn nhà vốn vắng vẻ nay cũng chỉ còn một mình ông lão. Có đứa cháu họ xa vừa tốt nghiệp đại học ra trường nhận nhiệm sở ở thành phố, mỗi tuần thu xếp về thăm lão một lần. Tuổi già đơn độc không con cái càng hiu quạnh. Âu cũng là số phận. - Lão cay đắng nghĩ. Duyên nợ bao nhiêu cuối cùng bà Mận cũng từ bỏ lão. Một đời bà sống nhẫn nhục chịu đựng vì chồng con và chịu biết bao tai họa. Có đêm bà trở về trong giấc mơ ngồi bên lão kể lại những câu chuyện xưa. Bà bảo sống ở đời cứ làm tròn trách nhiệm của mình thì không việc gì phải tiếc nuối. Thế giới bên kia cũng có đạo lý và công bình. Chẳng ép uổng ai mà lo.

Ngày ấy bà không yêu ông nhưng bây giờ đây bà sẵn sàng bỏ qua hết, tha thứ hết mọi thứ cho ông rồi. Hai người khắc khoải bao nhiêu chuyện. Rồi Mận ra đi khi tia nắng lên.

Một thời trẻ như buổi sáng rực rỡ trong ngày. Bắt đầu là ban mai. Tiếng chim. Những chiếc lá xanh. Gương mặt ai cũng hồng hào đẹp đẽ. Chẳng có thời nào ý vị, đáng nhớ như thế! Phải biết yêu và quý nó. Ôi, cả những đam mê và sai lầm nữa. Để lại bao tiếc nuối chẳng thể nào xóa mờ được. Không ai có thể tắm hai lần trên một dòng sông…

*
Cái làng Chắt ngày ấy quá đỗi xơ xác nghèo nàn. Mưa xói nương, nắng nẻ đất. Gió Lào ngằn ngặt thổi. Đã thế còn mất mùa triền miên. Đời sống lam lũ mà khổ nỗi ai cũng ham đông con. Đẻ rồi nuôi như cây cỏ. Chúng lớn lên váng vất và ma mãnh. Chiều chiều tất cả xúm xít lại tắm chung ở ao làng Đồi. Ở đây có bóng tre ken dày. Tụi con trai cứ để chim ngỏng tồng ngồng còn bọn con gái thì phơi rốn ra mà tắm. Chúng tha hồ té nước, cười hinh hích. Đôi khi còn đú đởn cưỡi lên lưng nhau và dìm đầu nhau xuống nước sặc sụa. Một chiều thằng cu quờ tay đụng phải bầu vú nhu nhú quả cau ở ngực con bé láng giềng. Bỗng rùng mình gai góc nổi lên. Mới hay cảm giác khác lạ. Đêm về ngáp vặt như ốm nghén. Đâm ít nói. Lẳng lặng củ mỉ cù mì. Đôi khi còn ngờ nghệch khủng khỉnh một mình. Rõ đáo để.

Cu Đệch say gái từ hôm ấy. Trong người cứ háo hức như ngứa ngáy mà gãi không phải chỗ. Đệch mê mẩn cặp đùi non của con bé Mận. Mận mười lăm tuổi. Mắt đen như mắt chuột. Khuôn mặt bầu bĩnh. Cái mũi hếch khiêu khích và má đầy lông tơ. Nhìn Mận đi lút cút trên ruộng, chân trần trắng lốp như bẹ chuối, Đệch thấy áy náy ghê. Đã thế bộ ngực còn nứt ròn, đủng đa đủng đỉnh mà phát ghét. Đệch bám theo con bé từng bước. Mặt tiu nghỉu như mất bạc. Nó giở trò gì con bé cũng gạt phăng đi. Nó vẫn còn bé quá. - Đã thế thì biết tay ông! - Đệch thì nghĩ khác. Cu cậu điên tiết lắm rồi. 

Hàng ngày Mận vẫn băng tắt con đường từ ao làng Đồi về nhà. Đệch bỏ ba ngày đi dò thiên la địa võng. Chiều đó Đệch thu mình trong bụi rậm. Mặc độc cái quần cụt. Phủ rơm cỏ kín bít. Nó dí mũi xuống bờ đất. Mùi cỏ non ngai ngái làm Đệch đê mê. Bầy kiến đỏ lếch thếch chạy trên lưng nhột nhạt. Nó với tay hất xuống. Mặc kệ! Đệch cười một mình. Tâm can ý chí nhũn ra mơ hồ. Hình như mọi thứ hạnh phúc trên cuộc đời này đều mơ hồ như thế!

Tiếng con vạc chuẩn bị ăn đêm kêu vác vác giữa triền nắng xuân vàng ruộm. Mận thè lè gánh hai gánh rau khoai đi qua. Hấp! Đệch lao phắt ra, ủm ngửa Mận bế thốc vào bụi rậm. Mận thở dốc. Giãy giụa. Vừa la oai oái. Vừa kêu trời. Vừa chửi. Sẵn rơm cỏ, Đệch cứ quơ đại mà tọng vào mồm nó. Cả hai vật nhau ậm ạch. Có lúc Đệch cưỡi lên lưng Mận như cưỡi ngựa. Mận hung hãn cấu mũi Đệch lõa máu. Đệch càng quyết tâm. Cuối cùng là Mận khóc rưng rức. No nê, Đệch hồng hộc chồm dậy. Quên cả việc tháo rơm cỏ ra khỏi miệng con bé. Chúi mũi đánh thẳng một hơi ra ruộng mía.

Cố Vi xách con nác dài bổ đi tìm Đệch. - Mồ tổ thằng cháu mất dạy! Hạng lêu lổng như nó ba đời nhà họ Mai ở làng Chắt này chưa từng thấy bao giờ. Muốn làm gì thì làm? E cái nước này loạn chăng? - Tính cố dữ dằn, nóng như lửa. Cả làng ai cũng gờm mặt. Thương thì bao bọc. Ghét thì dốc phạng chém bổ ngửa. Không nói năng gì lôi thôi. Đêm sập tối. Cố gầm gừ lồng lộn trên ruộng mía. Vung nác múa loang loáng. Mía đứt phăng phăng. Ngã rạp đè lên nhau chồng chồng lớp lớp. Nhờ trời là mía rập ràng. Đêm lại tối đen như nhọ nồi cộng với thằng Đệch đáo để, tinh quái lẩn như chạch nên cố không biết đâu tìm. Tan cơn giận, cố Vi đùng đùng trở về. Bỏ lại phía sau bãi chiến trường sóng sượt ngổn ngang xác mía.

Đêm đó Đệch ngủ trong ruộng mía. Ăn tha hồ. Chưa lần nào nó được tự do như vậy. Nó ăn đến tướp cả môi. Mẻ cả răng. Nghĩ về chuyện Mận rồi thỏn thẻn cười một mình. Ba ngày sau nó mới chủng chẳng về nhà.

Đám cưới. Con bé Mận khóc thút thít. Về làm dâu nhà họ Mai khi còn chưa biết tí gì. Sau ngày lấy chồng, lúc nào cũng chít khăn mỏ quạ trên đầu. Chỉ chừa hai con mắt lá dăm và một mảng má gờn gợn buồn. Lẳng lặng ít nói cười…


*
Những hoài niệm xưa cũ trở lại với những hình ảnh rõ nét nhất. Đêm qua, bà Mận hiện về với lão, bảo rằng chẳng trách ông dù thuở đầu tiên bà không yêu ông. Chỉ là giấc mơ nhưng ông lão buồn. Lão đã thức để đợi buổi sáng. Ban mai xoa dịu lão bằng tia nắng ấm áp và ngọt lành. Lão nghĩ ngày mình đã qua như hoàng hôn vào chiều tối. Những cơn mưa tuổi tác nặng nề bao phủ. Nếu được bắt đầu để làm lại… Lão day dứt. - Mình chẳng bao giờ ghê gớm thế! Chỉ là con thú. Một con thú có gì hơn? Một trò chơi vô duyên và ràng buộc, dan díu nhau một đời cho đến ngày cuối cùng. Thế giới bên kia sẽ không tha thứ. Đây chính là điều bà Mận trở về nói với ông trong giấc mơ.

*
Việc có vợ của Đệch như món quà tặng bất đắc dĩ. Được cái Mận đảm đương, xinh xắn đánh tiếng. Tưởng có gia đình là yên chuyện. Nhưng không. Buổi sáng rực rỡ của đời người ấy vẫn ồ ạt, lốc xoáy nhiều trận bão.

Ghét cờ bạc nhưng Đệch vẫn ham tán gái và bẫy chim. Mận bao lần nổi cơn ghen dọa đi tuốt tuột về bên ngoại khóc tức tưởi. Có hôm cùng bạn dâu ra huyện rình rập đánh ghen. Cả hai phía ẩu đả tơi bời hệt có loạn trong chợ. Đệch vẫn như ngựa chứng bất kham. Thấy gái mắt sáng trưng lên. Như ếch vồ hoa. Quạ vào chuồng lợn. Cu cậu ham mê đủ mọi chuyện rắc rối trên đời. Một lần chuyện đã quá quắt. Đến nước này thì làng xóm chẳng ai chịu nổi. Cái hội trai đàn đúm bê tha làng Chắt rắp tâm cưỡng đoạt một o kẻ lái dưới làng Thương Hạ lên. Ả hai mươi tuổi. Tươi da mát thịt. Cặp mắt lúng la lúng liếng đa tình đáo để. Bộ ngực mơn mởn sau lớp vải láng đen nhức mắt khủng khiếp. Lúc đó ngoài trời đang có gió lạnh thốc tháo. Rét căm căm. Đệch thao tháo chờ chực cơ hội. Máu nóng lại có thêm cút rượu gạo. Xúi tay không nhảy vào bắt cọp hắn cũng đùng đùng làm ngay.

Dạo ấy ở làng Chắt mỗi vụ vào mùa thường xuất hiện đám kẻ lai. Đó là mấy ả buôn chuyến đi hết miền này qua vùng khác buôn bán đổi chác kiếm đồng lời. Bán lúa thì họ mua. Nếu cần đổi ngay tại chỗ các mặt hàng như cá, hương đèn, dầu, muối… những thứ chỉ có dưới huyện hay tận ngoài chợ Hoàn Lão đi hằng cây số. Vẻ đẹp ả Thểu - tên cô gái làm xốn mắt bọn trai làng Chắt. Cả bọn nghĩ mãi chưa ra kế. Đệch cười thè một câu là xong.

Buổi sáng, cả bọn kéo sang áp ở nhà đội Chù. Chù cũng là người họ Mai. Y có hai vợ mà bà nào cũng sinh toàn… vịt trời. Nên y lo hay háy vì sợ không có con trai thừa tự. Y có căn nhà lớn. Chái sau cất lên gác lửng để rương hòm rủng rỉnh. Hôm ấy mọi người đi làm đồng hết chỉ còn Đệch. Dưới sự chỉ huy của hắn mấy gã trai cơ bắp, sức lực cuồn cuộn như gấu rừng lốp láp chui lên đó nằm. Gã nào ria mép cũng cứng như cỏ sắc vểnh lên trông thấy mà ớn. Đệch lật mấy cái nia đổ đầy lúa giống ngồi chờ. Ả Thểu te tái đi qua. Đệch đằng hắng giọng đĩnh đạc:

- O ơi! Mua lúa không? Vô tui đong cho đây!

Mới buổi sáng mà được mối, ả Thểu mừng như cờ mở bụng. Đệch đắc ý vì con mồi trúng thuốc. Hắn chỉ đống lúa vun một góc cao thù lù. Giọng kẻ cả:

- O mua được tui bán hết cả! Lại gần mà coi! Giống tốt lắm…

Cùng lúc đó, một cái đầu bù xù ổ quạ từ trên gác cao, thò xuống láu táu.

- O ơi! Giúp tôi đợ cái thúng lúa ni…

Tưởng thật, ả Thểu với tay đợ thúng. Bất ngờ bị kéo tọt lên trên gác. Ngoài trời gió sột soạt. Heo hút. Mưa rơi. 

Vụ đó bẽ mặt trai làng Chắt không ít. Khổ cho Đệch. Hắn phải chạy trốn chui trối nhủi như con rắn tránh nắng trời. Chuyện xé tung khắp nơi. Còn mặt mũi nào mà nhìn ai nữa. Cả đám mấy thằng trốn tịt. Đứa kiếm đường qua Lào. Thằng bỏ xứ vô Nam. Cố Vi đau nặng nằm trên giường. Hay chuyện mặt cố trắng bệch như sáp. Người tóp rọp như con mắm. Cố ho phàng phạc, không chịu ăn uống gì. Nhân trung lệch qua một bên. Máu ộc ra từng búng lớn. Ba tháng sau cố chết. Râu bết ngược. Người co quắp như con tôm. Đám tang của cố buồn rầu ảm đạm. Mọi chuyện cả họ bưng bít ém nhẹm. Dù sao danh dự dòng họ vẫn là điều thiêng liêng.

Đệch mò mẫm chui rúc trong xó bếp. Râu ria ra xồm xoàm giống con khỉ rừng. Trai làng Thương Hạ bị chạm nọc kéo đoàn xuống làng Chắt quyết ăn thua một trận cho hả nhục. Gậy gộc, dao phạng vung lên nhọn trời. Hai làng sinh thù hằn. Nhiều trận đụng độ bươu đầu, mẻ trán. Một đêm nửa khuya, cây rơm lù lù trước cổng nhà đội Chù phát hỏa. Lửa bốc cháy đùng đùng. Gặp phải gió nam lửa táp ngùn ngụt không còn cách gì chữa nữa. Đội Chù chỉ kịp kêu gào vợ con thoát ra khỏi nhà rồi chỉ còn biết đứng khoanh tay nuốt nhục ôm hận nhìn cơ ngơi cả một đời lam lũ tích góp của mình phút chốc tan tành ra tro. Tiếng gào khóc như ri. Ai cũng cho là mưu độc của bọn trai làng Thương Hạ. Vết thù càng khoét sâu. Số phận Đệch mỏng manh như đường chỉ trên tay.

Tây đổ bộ. Từ Đồng Hới chúng bắn ca-nông xuống Bố Trạch. Có nhà khi tất cả đang ngồi ăn trưa thì pháo dập chết không còn một mống. Khắp làng ai cũng phấp phỏng như ngồi trên lửa. Việc riêng dẹp lại hết để lo việc chung. Nửa đêm Đệch tìm cách bỏ làng ra đi. Khuya tháng Ba trời tối đen như mực. Đom đóm lập lòe như ma trơi. Đệch cuống cuồng chạy trốn. Mận thút thít tay xách nách mang, dở cười dở khóc, theo sau. “Lấy chồng thì phải theo chồng. Chồng đi hang rắn hang rồng phải theo…”.

Ả Thểu đâm đầu xuống ao làng Chắt chết vì căm hận. Đêm đêm dưới lùm tre có bóng một người đàn bà xõa tóc, mắt dài dại vô hồn, hát ré u ơ. Thỉnh thoảng bóng ma lại cười khanh khách. Chuyện không rõ thực hư. Chỉ biết rằng từ ngày đó, khoảng chín giờ tối, con đường băng qua ao làng Đồi trở nên vắng vẻ. Không ai dám đi đâu… 

*
Gần một tháng qua, mưa thu giăng trên bầu trời thị trấn.

Buổi sáng như không còn lên. Mỗi ngày lão Đệch vẫn ngồi bên cửa sổ khi mùa mưa bắt đầu. Nước róc rách buồn bã chảy trên mái hiên. Tất cả mù mờ. Đơn điệu. Lão Đệch cảm giác thời gian đang ngừng lại, khô cạn. Không còn sự sống nữa. Qua màn mưa, lão thấy cái đầu diều mắc trên cây cau rũ ra, rách toác. Những cái nan tre trơ trong gió phần phật tơi tả. Trong tâm hồn lão giờ đây tràn ngập sự hiu quạnh. Đêm đêm bà Mận vẫn về. Cả o Thểu nữa. Nét mặt ai cũng mọng nước và xa vắng. Hồi ức dội về tê tái. Những mưa bão đáng tiếc đã xảy ra trong buổi sáng cuộc đời lão. Hoàng hôn đã đến. Một ngọn nến tàn hiu hắt.

Lão Đệch chờ đợi và kiệt sức. Lão mong người cháu họ từ thành phố trở lại để kể với anh nỗi trăn trở đang dày vò của lòng mình rồi có thể thanh thản ra đi. Loài chim di trú bay trên đầu thị trấn kêu lên thất thanh, quang quác. Thời trẻ của lão cũng dữ dội như những con chim kia. Lão không ước ao có đủ thời gian để làm lại nhưng cầu xin đừng ai hoang phí, lầm lẫn như lão. Lão mong được sám hối. Được tha thứ. Thế giới bên kia công bình và thanh thản. Lão khẩn cầu điều ấy. 

Một đêm khuya khoắt, mưa âm thầm rền rĩ, gió lướt thướt than vãn. Cả khu vườn rung lên xao xác. Chúng vừa tiễn biệt sự ra đi của một chiếc lá khô.

Bấy giờ là mùa thu. Đêm lấn qua ngày. Bóng tối bịt bùng hun hút. Vòm trời tràn ngập tiếng kêu xao xác của bầy chim di trú…

N.H.H.M
(268/06-11)





Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
Tin nổi bật
  • TRẦM NGUYÊN Ý ANHÔng Nhâm bước chầm chậm theo con đường tráng xi-măng ngoằn ngoèo trong con hẻm nhỏ. Căn nhà ông ở cuối xóm, một trệt, một lầu... mới tinh. Cánh cửa sắt đóng im ỉm. Ông ngồi bệt xuống nền xi-măng vì chân ông đã mỏi. Lẽ ra, khi mấy đứa con ông chưa bàn nhau cất lại căn nhà, ông đã có thể đẩy cánh cửa rào bằng tre và đàng hoàng bước vào nhà mình.

  • XUÂN CHUẨNĐể rồi tôi kể cho ông nghe về lai lịch cái quạt, để ông ông khỏi coi tôi là Thằng Bờm có cái quạt mo. Cái thời quạt điện quạt đá, máy lạnh mà cứ bo bo cái quạt kè, thỉnh thoảng lại đạp phành phạch như mẹ hàng cá thách lên giữa chợ. Cũng chẳng có gì li kỳ, hay mùi mẫn rơi lệ, chỉ là chuyện đời tầm phào.Hai ông trải chiếu ngồi giữa sân, nhâm nhi chén trà, ông Thân nói với đại tá Tiến về hưu như vậy khi đại tá ngỏ ý thích cái quạt kè của ông.

  • TRẦN THỊ TRƯỜNG  Bim chào đời vào lúc kém 19 phút. Trăng hạ tuần phun nhẹ màu đục của sữa vào bầu trời. Hôm sau trời lất phất mưa. Bố nói với bà ngoại trước khi đi làm: "Nếu không thấy con về thì bà giúp con cùng nhà con nuôi cháu". Câu nói ám ảnh làm trí tưởng tượng của bà ngoại nhiều lần thắt lại. Sau này nhiều khi bà ngoại sợ cả cái bóng của mình.

  • NAM TRUNG Ông Hãnh cứ đi tới đi lui trong phòng khách nhà ông, vừa đi vừa quạu cọ lẩm bẩm: thằng Hùng nó nói vậy là nó có ý coi thường mình, nó dám trứng khôn hơn vịt. Rồi mày sẽ biết tay ông. Ông sẽ cho mày còn lâu mới được vào Đảng, ông sẽ bác tất cả những đề xuất về mày...

  • HOÀNG THÁI SƠNKhi tôi lớn lên thì nội tôi đã mất từ lâu nhưng thỉnh thoảng dân làng vẫn nhắc đến người với niềm cảm mến về những chuyện không ít ly kỳ. Ông tôi rất khoẻ, người tròn vo, đen như sừng, tục danh Cu Trắt - phương ngữ vùng quê tôi nghĩa là nhỏ và rắn chắc. Ông ham mê võ thuật, thạo côn quyền, thuở trai thường đóng vai ông địa trong đám múa lân. Đám múa năm nào hễ thiếu ông là coi như nhạt trò, dân làng chẳng ai buồn xem. Người ta đồn ông tôi tài ba lỗi lạc, như có thể đi trên lửa, nhảy qua nóc nhà, còn những thứ chui vào hậu cung đình làng mà không cần dở ngói là xoàng... Kho chuyện về ông ngày càng dày do mồm miệng dân gian thêu dệt thêm, tuy nhiên trong đó nhiều chuyện là có thật.

  • PHAN XUÂN HẬUTôi trở về quê sau mười năm xa cách. Quê tôi nằm cuối con sông Vẹn, con sông này là nhánh của sông Dinh, bắt nguồn từ dãy núi Gám, chảy qua bến Dền. Nơi đây xưa kia là kinh đô của vua Dền. Vua Dền tụ tập lực lượng chống lại nhà Trần khi đó đang trấn áp nhà Lý. Vua Dền là hậu duệ của Lý Thái Tổ, ông không chịu sự chuyên quyền của vua tôi Trần Thủ Độ bèn lập căn cứ ở miền Tây Yên Thành, tức quê tôi, và Dền là kinh thành của ông, dân quen gọi ông là vua Dền.

  • NGUYỄN VĂN VINHTết Mậu Thân năm ấy tôi tròn mười sáu tuổi. Soi gương, tôi thấy y xì một con bé tóc lơ xơ hoe nắng, xấu tệ.

  • CHÂU DIÊNĐơn vị của tôi đi bộ từ một tỉnh miền Trung, lên qua Mường Phăng thì Điện Biên đã giải phóng. Sau một tháng đi bộ nhưng gần như chạy bộ, chúng tôi được phép nghỉ lại hai ngày ở một bản, hồi đó bản này nằm khá sâu trong rừng, nhưng nay thì nó đã ở bên một nhánh đường mới làm dẫn ra phố huyện Tuần Giáo để nối vào con đường số 6 chạy tuốt lên Điện Biên Phủ.

  • NGUYỄN TRƯỜNGLàng Hạ nằm phía hạ nguồn sông La Ngà. Đất chật. Người đông. Đói nghèo thành nếp. Hồi hai bên đánh nhau, nơi đây là vùng địch hậu. Giải phóng hơn chục năm mà làng Hạ đói nghèo vẫn hoàn nghèo đói. Không ít người bỏ làng đi xa chẳng thèm ngoái cổ nhìn lại. Vậy mà hơn mười năm lại đây, nhờ vực dậy cái nghề tơ tằm truyền thống vốn có từ xưa, làng Hạ đang trở thành một làng nghề giàu có nhất nhì trong vùng. Nhà cũ lỗi thời phá đi xây mới. Đường làng bùn lầy được thay bê-tông. Trường tiểu học tranh tre nứa lá hồi nào nay lên hai tầng. Điện lưới dọc ngang khắp làng đã đẩy năng suất ươm tơ kéo sợi lên cao chưa từng thấy. Chất lượng tơ tằm đạt chuẩn xuất khẩu. Hàng bán chạy hơn cả tôm tươi. Thu nhập người dân ngày một cao.

  • LÊ TRÂMNgồi với tôi và Kh là một đôi nam nữ còn khá trẻ. Chàng thanh niên, theo lời gã, vừa mới về từ Thái Lan sau khi trúng một hợp đồng béo bở. Gã là đại diện của một công ty xuất nhập khẩu nổi tiếng ở bên ấy.

  • NGÔ TỰ LẬPCó lẽ tôi đã ngủ rất lâu trước khi bị lay dậy một cách dữ dội. Tôi cố nằm thêm, mặc dù đó không phải là thói quen của một người lính cũ. Thường thì tôi bật dậy ngay. Trước khi tôi vào lính, cha tôi, một đại tá từng trải ba cuộc chiến tranh, chỉ dặn mỗi một câu: “Hãy chồm dậy ngay tiếng còi báo động đầu tiên!”. Lời dạy của ông tôi làm theo trong suốt thời gian tại ngũ và cả khi giải ngũ. Nhưng có những lúc ta không làm chủ được mình. Tôi thấy mình đau ê ẩm và phải một lúc khá lâu sau tôi mới chậm chạp mở mắt.

  • PHẠM THỊ CÚCTừ những ngày thơ bé còn cắp sách đến trường cho đến khi đã bước vào đời, con cái đã khôn lớn và trưởng thành, trong ký ức của tôi vẫn luôn lưu giữ những hình ảnh sinh động và kỳ diệu của hàng ngàn con cò trắng rợp cả cánh đồng bát ngát, những cánh rừng và vườn cây trĩu nặng vô vàn chim chóc, hình ảnh chim cò thân thiết đậu cả trên vai người, trên đầu người, quẩn dưới chân người... là chuyện của Vùng Đồng tháp Mười qua những trang viết hấp dẫn của các nhà văn Sơn Nam và Đoàn Giỏi.

  • MAI NINHTrong khoảng giữa buổi chiều thăm viếng cơ sở và dạ tiệc, tôi chạy về nhà thay quần áo. Dưới vòi nước ấm, tôi nao nao xúc động nhớ lại từng khuôn mặt bạn bè. Ngoài một hai người thỉnh thoảng gặp nhau nhờ ở lại nơi này sau khi tốt nghiệp, còn hầu hết thì sau một phần tư thế kỷ đã qua đi, bây giờ mới tái ngộ. Làm sao không ngẩn người trước những tên bạn ngày xưa mặt mũi căng hồng tí tửng nhố nhăng, giờ đây làn da gấp nếp, râu ria đạo mạo, ra dáng sếp lớn sếp nhỏ cả rồi. Và dấu chân chim của thời gian càng rõ rệt hơn nữa, nơi những cô đầm bạn gái của tôi.

  • MAI NINH- Rối, Rối ơi! Dậy đi nào. - Nằm mãi đây cũng đừng hòng có ai lượm xác đem chôn. - Dậy đi! Rối ơi.

  • ANH DƯƠNGCòn sống đến nay, ông tôi phải hơn trăm tuổi. Trước ngày chết, ông kể cho tôi câu chuyện thương tâm này.

  • NGUYỄN XUÂN HOÀNG1. Từ Huệ nằm thiêm thiếp bên cạnh án thư. Tóc râu chàng bạc trắng. Đêm qua, ngoài trời mưa gió to quá. Chàng không làm sao ngủ được. Từ Huệ sợ mưa, sợ phải nghe thấy những âm thanh cuồng nộ của trời đất. Điệu luân vũ ấy là nỗi ám ảnh khi chàng còn là một anh khóa vô danh.

  • PHAN TUẤN ANHLớp Lý trong một chiều nhốn nháo. Vài đứa con gái ngồi sụt sùi cho nhân vật nữ trong phim trên ti vi chết sớm và nguyền rủa đạo diễn như một tay giết người. Những đứa con trai thì tiếc rẻ cho một vài pha bóng hụt tối qua, để lại hậu quả là mất hẳn một "tháng lương" mà nhẽ ra đã có thể lĩnh sáng nay tại... chủ quán.

  • NGUYỄN VIỆT HOÀLGT: Khi ánh sáng phản chiếu từ mặt trái đồng tiền ùa vào cánh cửa làng mở rộng, “sức nóng” của nó gần như thiêu rụi mọi nền tảng đạo đức một bộ phận không nhỏ đám thượng lưu gồm cả quan viên hương lý. Căn bệnh mà tác giả Nguyễn Việt Hoà mổ xẻ trong truyện ngắn dưới đây, dẫu chưa cao tay để diệt bằng hết những vi-rút-làng, song việc ngăn chặn một đại dịch bắt đầu là có thể...S.H

  • TRẦN HẠ THÁP1/ Người đàn ông đang huơ rìu. Liên tục những bi củi tươi bị xé phanh, toang toác. Gió lạnh một buổi tàn đông, sắp Tết nhưng trên khuôn ngực mồ hôi loang lổ như mưa. Xóm lò heo. Buổi sáng chưa mở mắt đã hỗn độn, mù trời hơi nước. Cái thế giới được khoanh vùng bằng tiếng kêu bi thiết các con vật thảm tử. Mùi phân chuồng phát tán, nghẹt thở. Tiếng người lê la trả giá, mặc cả. Tiếng cười rộ lên đắc ý trộn lẫn tiếng chửi thề tục tằn đe doạ. Đâu đó, mơ hồ giọng trẻ con khóc và tiếng ru hò ngái ngủ xa xôi…

  • NGUYỄN NGỌC LỢITôi diện bộ "téc gan" quân nhu, dắt súng vào người, dặn dò cậu lái xe rồi hoà vào dòng người đi ra sân bay. Được giao nhiệm vụ về nước sắm hàng, gặp một sự kiện quan trọng, tôi không muốn bỏ lỡ dịp được chứng kiến. Thị xã Lộc Ninh năm 1973 đã trở thành thủ đô của chính phủ cách mạng.