Minh họa: Ngô Lan Hương
Buổi sáng tình cờ anh gặp một người bạn thân ở quán cà phê, anh ta là nhà văn hiện đang phụ trách một tờ tạp chí. Anh cho biết tạp chí của anh tổ chức đi nghỉ mát ở Cửa Lò vài ngày và khuyên Hoàng nếu không bận bịu vướng mắc gì cố gắng thu xếp đi nghỉ để thay đổi không khí. Anh còn nói thêm với Hoàng rằng:
Nằm nghỉ trên bờ như vậy được hồi lâu, Hoàng đứng lên để đi xuống biển tắm thêm một lần nữa, nhưng thật bất ngờ vừa định đi xuống biển anh sửng sốt khi nhìn thấy người phụ nữ đi trên tàu hôm trước trong bộ quần áo tằm mầu hồng da cam kẻ sọc trắng vai khoác một chiếc phao vừa mới ở biển lên, tiến về phía quán lều anh đang đứng và thấy chị không đi cùng với ai, Hoàng rất hồi hộp khi thấy mỗi lúc chị càng tiến gần đến chỗ anh, chị vừa đi vừa nhìn xuống những bước chân của mình in trên cát. Lúc bước tới lều vì bất ngờ, chị tỏ ra bối rối, lúng túng, khi nhận ra anh và sửa nhanh qua bộ áo tắm của mình. Hoàng hiểu rằng có thể chỉ một tích tắc thôi người phụ nữ ấy sẽ trấn tĩnh lại để điều chỉnh ngay cái trạng thái đó và thay thế bằng một thái độ bình thản, lạnh lùng vì không muốn tiếp xúc với những người xa lạ bằng một động tác bước qua phía khác kéo ghế ngồi, rồi nhìn thẳng ra biển không để ý tới ai. Nhưng chính trong một tích tắc ấy, cái tích tắc mà người phụ nữ bối rối và lúng túng ấy, Hoàng đã bật ra một lời chào. Lời chào đó không được chuẩn bị chỉ bảo gì của lý trí, mà chỉ bằng một sự trực cảm tức thời. Lý trí sẽ bảo ta: nên hay không nên làm điều gì. Còn trực cảm thì chỉ xui ta khiến ta hành động theo con tim. Hoàng lo rằng lời chào đó của anh sẽ là một điều thiếu tế nhị, thậm chí là sự lố bịch, chẳng khác nào đi ngoài đường gặp một cô gái đẹp xông ra chào. Nhưng người phụ nữ ấy đã tỏ ra không có gì kiêu kỳ, lạnh nhạt, chị đáp lại anh một cách vui vẻ. - Hóa ra anh cũng đến đây nghỉ? - Vâng! Tôi đến đây nghỉ cũng là sự tình cờ. - Người ta bảo hiện nay nếu không muốn đi xa thì chỉ có bãi biển này là có thể tắm được. Nhưng tôi thấy bãi biển không còn đẹp như xưa, nước biển cũng không còn trong xanh như xưa - chị nói với anh nhưng mắt lại nhìn ra xa bao quát mọi phía trên bãi biển. Hoàng kéo một cái ghế ở gần ngay đấy mời chị ngồi. Người phụ nữ để chiếc phao sang một bên, rồi ngồi xuống ghế. Hoàng cũng kéo một cái ghế ngồi bên bàn cạnh chị. Anh thấy chị không phải là một người phụ nữ đỏng đảnh, hoặc làm bộ, làm tịch, mà là một người cởi mở, thích nói chuyện. - Đêm hôm trước ở trên tàu nhìn thấy chị quen quá, trong suốt chuyến đi tôi cố nhớ, và cuối cùng đã nhớ ra là cách đây khoảng bảy, tám năm tôi đã gặp chị. Người phụ nữ thấy Hoàng nói vậy rất ngạc nhiên, chị hỏi anh: - Anh gặp tôi ở đâu? Anh có tưởng tượng ra không đấy - chị cười hóm hỉnh nhìn anh có ý như muốn bảo rằng: anh bịa ra để kiếm chuyện. - Tôi không tưởng tượng ra đâu, ngày ấy tôi đã gặp chị ở dưới Hải Phòng trong một chuyến đi nhận hàng ở nước ngoài gửi về. Chị nhíu mày, nghĩ một lát rồi xác nhận: - Cũng có thể, trước đây tôi cũng thỉnh thoảng xuống Hải Phòng nhận hàng từ Liên Xô gửi về. Nhưng tôi không nhớ ra anh. - Tất nhiên tôi không có gì đặc biệt để mà nhớ, còn chị đã xuất hiện như một hoa hậu trong cái đám người đứng đợi, ngồi chờ. Giờ đây chị có già đi chút ít, nhưng vẫn giữ được phong độ như xưa. - Anh lại tán - chị bật cười và nói với anh khi nghe những lời ngợi ca về mình. - Đúng là tôi không biết nói thế nào nên đã dùng từ “ hoa hậu” như giờ đây người ta hay nói đến. Nhưng quả thật chị đã nổi bật trong cái đám đông có vô số phụ nữ là vợ con của những người sống ở nước ngoài đi nhận hàng ăn mặc rất thời thượng hồi ấy. Người phụ nữ ngồi im, không bình luận gì về những lời nhận xét ấy, ít nhiều chắc chị cũng đã thừa nhận điều đó. Người chủ quán hỏi hai người có dùng gì không. Chị hỏi anh, anh lại hỏi chị, cuối cùng họ gọi nước dừa. - Anh đi nghỉ cùng với gia đình chứ? Chị hỏi. - Trong đoàn nghỉ mát của chúng tôi mọi người đều đi với gia đình, nhưng tôi đi một mình - Anh buồn rầu nói với chị - Thú thật, tôi cũng có gia đình, nhưng không được hạnh phúc lắm. Tôi và vợ tôi đã ly hôn. Thật ra chuyến đi nghỉ mát ở Cửa Lò này hết sức bất ngờ với tôi. Tôi chỉ biết có chuyến đi nghỉ mát này trước lúc khởi hành có nửa ngày. - Anh công tác ở ngành nào? - Tôi là bác sĩ nha khoa. Trước kia tôi làm trong một bệnh viện, nhưng tôi đã xin về mở phòng khám tư. - Phải thế chứ, vì tôi thấy anh quyết định việc đi nghỉ, dễ dàng quá khác hẳn với tôi, để chuẩn bị cho chuyến đi nghỉ này, tôi phải thu xếp cả tháng trời. Tôi làm cho một công ty thương mại nước ngoài, công việc rất bận rộn, chúng tôi có tiêu chuẩn nghỉ phép hằng năm, nhưng muốn nghỉ phải báo với công ty trước vài tuần để cho họ bố trí công việc. - Có lẽ tôi hỏi tò mò một chút. Ở trên tàu cũng như trên bãi biển tôi không thấy chị đi với ai. Chị đi nghỉ mát một mình ư? - Chẳng biết nói với anh thế nào, bởi vì điều đó vừa đúng lại vừa không đúng - giọng người phụ nữ chẳng ra buồn cũng chẳng ra vui. - Thế thì bí hiểm thật - Hoàng cười lắc đầu thay cho sự đầu hàng về một lời nói khó như câu đố. Muốn biết thêm một chút Hoàng lại hỏi - chị đã có gia đình chưa? - Anh thử đoán xem? - Chắc anh ấy đi công tác xa? - Tôi chưa có gia đình. - Nếu vậy chị là người quá kén chọn - Hoàng cười và đưa ra lời nhận xét. - Không phải đâu, tôi không hề là người quá kén chọn mà là một người quá cao số - chị kể - Hồi ra trường, làm được vài năm tôi có quen một người. Chúng tôi yêu nhau một thời gian thì anh ấy xin sang Liên Xô học thêm trên tinh thần “ vừa đi học, vừa đi cứu nhà cứu nước”, như người ta nói: Học xong anh ấy đã quyết định ở lại Liên Xô dài lâu để làm ăn không hẹn ngày về. - Không hẹn ngày về với cả tình yêu? -Hoàng hóm hỉnh hỏi. - Vâng. Anh ấy bảo tôi đợi. Tôi đã đợi mãi, nhưng anh đã không về. - Chuyện đó thật là không vui - Hoàng nói - nhưng theo tôi người như chị thì những người đàn ông phải chạy theo, chứ không phải chị chạy theo những người đàn ông. - Anh quá ưu ái đối với tôi. Tôi không cho rằng mình có khả năng thu hút đến thế. - Với người phụ nữ điều quan trọng hàng đầu là có một vẻ đẹp. Và chị là người như vậy. Tôi nói có một vẻ đẹp ở đây không chỉ có nghĩa là có một khuôn mặt đẹp, mà có phần bao quát hơn bao gồm cả dáng hình bên ngoài lẫn những gì toát ra từ bên trong. Việc chị đã đợi chờ người đàn ông ấy năm này qua năm khác không có nghĩa chị chạy theo anh ta, mà chỉ là chị chạy theo những ước mơ đẹp và những tình cảm trong sáng, thiêng liêng chân thành của lòng mình...- Hoàng nói với giọng đầy lưu loát. Anh có tính gặp những người phụ nữ đẹp mà có cảm tình thì nói năng rất trôi chảy và hứng khởi, khác hẳn khi gặp những người phụ nữ xấu anh lại nói chuyện rất vất vả do quá thận trọng để cân nhắc những lời nói, điều đó có vẻ mâu thuẫn, nhưng thực là như vậy. - Ôi anh nói hay quá, và lại vẫn ưu ái tôi. Anh uống nước dừa đi - chị mời anh và cầm cốc nước dừa của mình uống, phía trước mặt biển vẫn dồn lên những con sóng xô mạnh vào bờ. - Sau câu chuyện tình không vui ấy chị đã đóng cửa tình yêu - Hoàng hỏi chị. - Vâng tôi đã đóng cửa tình yêu nhiều năm, nói theo cách của anh. Tôi không yêu ai, đúng hơn chưa gặp ai. Nhưng gần một năm nay tôi đã gặp một người, anh ấy đã theo đuổi tôi và muốn cầu hôn với tôi. Anh ấy công tác tại một viện nghiên cứu, rồi cũng theo con đường “ vừa học, vừa làm” ở bên Liên Xô như người yêu cũ của tôi. Nhưng khác với người yêu cũ của tôi, anh ấy không ở lại lâu dài bên đó. Anh ấy có vợ nhưng hai người đã ly thân ngay với nhau sau ngày cưới ít lâu. Họ lấy nhau vì tình nghĩa hai gia đình, chứ không có tình yêu gì. Chị ta ở nhà quê. Hai người chưa có con. Anh ấy đã làm đơn ly dị hơn một chục năm qua, mãi tới cách đây một tháng chị ấy mới đồng ý ký vào đơn ly hôn. Họ đang đợi ra tòa. - Thế chị có yêu anh ấy không - Nghe chị kể, Hoàng hỏi. - Thật khó nói về tình yêu như những gì mình từng ước mơ. Cho đến lúc này tôi cần lấy một người chồng, và thấy anh ấy yêu tôi. Nếu anh ấy dứt khoát được với người vợ cũ của mình, tôi có thể đồng ý lời cầu hôn của anh ấy. - Ồ, nếu vậy chị cũng yêu anh ấy. Thế thì tốt rồi - Hoàng vui vẻ nói và hỏi chị - Tại sao lần này đi nghỉ không rủ anh ấy đi cho vui? Nghe câu hỏi của Hoàng, ngập ngừng im lặng một lúc chị mới nói với anh: - Lẽ ra anh ấy đã có mặt ở bãi biển này rồi, nhưng vì có vài công việc đột xuất, nên tối nay 9 giờ anh ấy mới lên tàu đi vào đây. - Nếu tàu chạy bình thường như chuyến trước tôi với chị đi thì 6 giờ sáng mai anh ấy sẽ có mặt ở đây. Thế thì chị sắp vui rồi! - Nhưng tôi quyết định trở về Hà Nội chuyến tàu 8 giờ tối nay. Hoàng rất ngạc nhiên, không hiểu sao chị lại có một quyết định lạ lùng như thế, nên anh hỏi chị. - Tại sao chị lại có quyết định ấy? - Vì tôi không thích sự sai hẹn. - Anh ấy hẹn chị thế nào? - Như tôi đã kể với anh đấy, anh ấy chưa làm xong thủ tục ly hôn, nên tình yêu của chúng tôi vẫn ở trong tình trạng vụng trộm không thể công khai. Để tránh những điều không hay xảy ra, tôi và anh ấy không muốn đi cùng với nhau vào đây. Tôi đi chuyến tàu đêm vào trước, còn anh ấy sáng sớm hôm sau sẽ đi ô tô vào. Như vậy anh ấy chỉ đến đây sau tôi khoảng năm sáu tiếng. Nhưng cho đến chiều nay đã đúng hai ngày rồi mà anh ấy vẫn không có mặt. Lúc trưa nay, tôi gọi điện về Hà Nội hỏi mới biết được rằng sáng hôm đó anh ấy không đi ô tô vào được vì buổi chiều hôm trước họp công đoàn ở cơ quan người ta đã đề cử anh ấy vào danh sách đi họp hội nghị công đoàn cấp trên vào cả ngày hôm sau. Buổi tối về, lại nhận được điện thoại của người bạn làm việc ở một nhà xuất bản báo rằng: Tập thơ của anh ấy đã in xong. Thế là anh ấy lại nán lại thêm một ngày nữa để chờ lấy tập thơ. Anh ấy bảo rằng phải ở lại lấy tập thơ để có một món quà đặc biệt tặng tôi làm kỷ niệm cuộc đi nghỉ hè. Anh ấy lại còn nhắn thêm: Vào Cửa Lò nghỉ mát lần này, ngoài thời gian tắm biển, anh sẽ giành hết thời gian để đọc thơ của anh ấy cho tôi nghe... Khi nghe người phụ nữ kể vậy, Hoàng lạnh hết cả người. Vì từ sau vụ ly hôn ở Tòa, người anh cứ gai gai như muốn sốt mỗi khi nghe những từ “ in thơ”, “ ra tập thơ”, vì điều đó gợi cho anh nỗi khổ tâm về cái nguyên nhân oái ăm để người vợ đã bỏ anh. Ngồi im một lúc, Hoàng hỏi người phụ nữ. - Chị quyết định bỏ về như vậy, chẳng nhẽ chị lại không thích thơ? - Vấn đề tôi bỏ cuộc nghỉ mát này không phải là vấn đề tôi thích thơ hay không thích thơ, mà vấn đề là anh ấy đã không tôn trọng những sự đợi chờ, những tình cảm của tôi. Anh ấy đã không hiểu rằng chính tình yêu của tôi và anh ấy nếu biết vun đắp, biết giữ gìn, biết tôn trọng đã là thơ rồi, đâu cần phải có một tập thơ nữa mới tăng thêm sức mạnh tình yêu của anh ấy với tôi... - Ôi! Nếu vợ mình mà cũng nghĩ như chị ấy thì ta đâu có phải lìa bỏ gia đình, phải sống xa con gái của ta. Nghe người phụ nữ nói, Hoàng nghĩ thầm chua chát. Nhưng nghĩ đến người đàn ông kia anh khuyên chị: - Theo tôi chị nên tha thứ cho sự lỗi hẹn ấy. - Thực ra tôi có thể tha thứ cho sự lỗi hẹn này, nếu như việc in thơ, ra những tập thơ là điều gì khó khăn, hiếm hoi như ngày xưa, nhưng giờ đây việc in thơ, ra những tập thơ không còn trở thành những sự kiện lạ nữa thì tôi không thể tha thứ cho anh ấy được. Chẳng nói đâu xa, ở cơ quan của anh ấy đã có bốn người ra được tập thơ riêng của mình. Thêm một tập thơ của anh ấy là năm. Nghe đâu chị kế toàn tài vụ kiêm thủ quỹ và anh chàng lái xe của cơ quan anh ấy cũng đang cố gắng làm thêm giờ, làm ngoài để cuối năm có tiền ra được những tập thơ của họ. Còn ông viện trưởng nữa, đã đưa cho anh ấy xem những bài thơ viết trong thời kỳ làm chỉ huy thanh niên xung phong và những bài thơ tình viết hồi mới yêu bà xã của ông, định gộp làm một tập để có thể ra mắt được vào dịp thượng thọ của mình. Như vậy việc in thơ, ra những tập thơ giờ đây đâu còn là những chuyện lạ lùng nữa, nên nhẽ ra anh ấy phải nghĩ rằng việc tôi bí mật, lén lút lẩn trốn để thực hiện cuộc đi nghỉ mát này, việc tôi đang ở bãi biển một mình đợi chờ anh là quan trọng hơn việc anh ấy đi lấy tập thơ thì mới phải. Tôi muốn anh ấy bỏ lại tập thơ để đến với tôi, anh ấy đã không làm như vậy. Nhưng tôi đoán chắc rằng một nhà thơ, một nhà văn, một nhà nghệ sĩ thực thụ họ sẽ hành động ngược lại với anh ấy. Hoàng rất muốn thay cốc nước dừa của anh ở trên bàn bằng một thứ rượu hay thứ bia nào đó để hòa vào được với tâm trạng của anh lúc này. Nhìn thấy những hộp bia Carlsberg bầy trong quầy hàng anh định gọi, nhưng vì muốn xuống biển tắm một lần nữa nên lại thôi. Anh ngồi im lặng một lúc rồi hỏi người phụ nữ: - Chị có định xuống tắm nữa không? - Thôi! Có lẽ tôi phải chuẩn bị về. - Chị vẫn quyết định về Hà Nội tối nay? - Vâng. Chỉ có điều tôi hơi ngại một chút là vì lại phải đi chuyến tàu đêm một mình. - Chị đi ra ga bằng phương tiện gì? - Tôi đã thuê tắc- xi, 7 giờ họ đón tôi. Hoàng hỏi tay thợ ảnh đứng trong quán xem hộ mấy giờ. Anh ta nói: 5 giờ 20 phút, rồi mời Hoàng và người phụ nữ ấy chụp một pô ảnh và khoe rằng: mặc dù biển không còn nắng, nhưng anh ta vẫn có thể chụp rất đẹp được. Hoàng cảm ơn anh ta hẹn lần khác. Anh quay sang nói với người phụ nữ lúc đó chị đã khoác chiếc khăn tắm lên vai chuẩn bị về. - Chị ạ, tí nữa tôi sẽ đưa chị ra ga! Người phụ nữ nghe anh nói vậy, nét mặt mừng rỡ hẳn lên nói với anh: - Anh thật tốt quá! Nếu vậy thì còn gì bằng! Chị kéo Hoàng ra xa cái quán để chỉ cho anh ngôi nhà chị nghỉ cách đó không xa, và dặn anh số phòng và tên của chị. Có điều gì khó nói, chị đứng im một lúc rồi hỏi: - Đoàn của anh bao giờ về? - Tối mai, cũng đi chuyến tàu 8 giờ như chị hôm nay. - Giá như đoàn nghỉ mát của anh tối nay cũng về thì chúng ta lại cùng nhau đi trên một con tàu! - Chị cười vui vẻ nói với anh như vậy. Hai người chia tay. Chị đi về nhà, anh xuống biển. Đi tới mép biển Hoàng dừng lại nghĩ ngợi: - Hay tối nay mình sẽ đi về cũng với người phụ nữ ấy? Nhưng còn đoàn nghỉ mát thì sao? Họ mời mình với tư cách là một bác sĩ đi theo để chăm nom sức khỏe cho mọi người, bỏ về như vậy có tiện không? Nhưng một suy nghĩ khác lại thôi thúc anh: Tuy nhiên ta cũng nên lựa chọn. Ở lại đến tối mai để đi với đoàn người khỏe mạnh vui vẻ và thỏa mãn sau cuộc đi nghỉ mát trở về hay ra đi trong đêm với người phụ nữ cô đơn buồn chán trong chuyến đi nghỉ mát không thành ấy? Hoàng đứng tần ngần mãi bên mép biển mà chưa biết quyết định ra sao. Những con sóng hết lớp này đến lớp khác cứ đua nhau xô vào người anh như thúc giục rằng: Hãy trả lời đi! Hãy trả lời đi! lựa chọn điều gì? Hoàng tự nói với mình: “ Ta xuống biển bơi thêm một lần nữa đã, rồi sẽ quyết định!” và anh bơi mạnh ra biển sâu. Càng về chiều gió biển và sóng biển dường như càng trở nên mạnh mẽ hơn, dữ dội hơn... N.H.H (134/04-00)
|
Sương đêm giăng giăng đang bao trùm núi rừng vắng lặng. Ánh điện trên quốc lộ 9 không đủ chiếu sáng cho thị trấn Lao Bảo, nơi miền sơn cước rộng lớn này.
Ẩm ướt, mặn mòi, nóng ấm. Nàng nghe thấy tiếng gió. Là cảm giác khi nàng đứng trên boong tàu từ đất liền ra đảo, hướng mặt ngược chiều gió, u u bên tai, khúc khơi xa.
Trong thăm thẳm ký ức của tôi, có lẽ sẽ chẳng bao giờ quên được con ngõ dài khuất sau hàng bưởi mỗi độ xuân về rụng đầy hoa trắng muốt.
Trường thi khối C, Văn - Sử - Địa. Vốn yêu thích môn lịch sử, tư chất thông minh nhưng thi đại học tới lần thứ hai vẫn thiếu một số điểm mới trúng tuyển vì lần nào cậu cũng ngoan cố chỉ đăng ký duy nhất một nguyện vọng vào trường đại học tốp đầu của quốc gia.
Đêm thành phố, ánh đèn led trên những tấm biển quảng cáo chớp nháy như mạch đập của một cơ thể khổng lồ. Giữa sự rộn ràng ấy, Tuấn, kẻ nhập cư từ nông thôn, thấy mình như một chiếc bóng vô hình.
Linh hồn ta là ánh chiếu của một vì sao đã chết
Mùa xuân về trên vùng rẻo cao, trong hơi gió nồng nàn mùi hoa dại, mùi bột nếp, cả mùi nhựa cây chảy đầy trong thân thảo. Khắp thung lũng rộng, cây cối đâm lên tầng tầng lớp lớp những mầm lá tươi non. Con suối róc rách trườn qua tảng đá xám mượt rêu tung bọt trắng xóa. Trận mưa đêm qua khiến mực nước dâng cao, vỗ lên bờ cỏ những đợt sóng nhỏ trong suốt lạnh lẽo như băng mịn.
Cô bắt đầu gõ, những dòng chữ đầu tiên hiện lên trên màn hình trắng trước mặt, những con chữ màu đen, nhảy múa và chẳng có ý nghĩa gì, chúng rời rạc, đua chen nhau như một mắt xích dài.
1. Tôi được nàng chọn và đưa về. Đó là một sự may mắn mà may mắn không thì chưa biết nhưng ít nhất cũng rời được tay một bà già. Với chừng đó thôi, lòng cũng đủ sướng rơn.
1. Căn biệt thự hoa vàng 3 tầng duy nhất ở chấn ba sầm uất này luôn khiến người khác phải ngoái nhìn bởi độ kỳ bí và nét trang đài hiếm có.
Khi tôi vẫy tay, 362 cũng vẫy tay. Anh ta hoặc cô ta đang muốn chào tôi? Chắc vậy. Tôi không biết người sống trong căn hộ đối diện ở tòa nhà bên kia là ai. Thậm chí, tôi chỉ mới quan tâm đến sự tồn tại của anh ta hay cô ta vào sáng ngày hôm nay, khi đứng tựa người vào bếp, chờ ấm đun nước réo lên.
Hùng hoàn tất kỹ thuật xoa bóp chân tay buổi sáng trong ngày cho người vợ bị bán thân bất toại đã gần bốn năm, theo hướng dẫn của các bác sĩ và kỹ thuật viên khoa Vật lý trị liệu - Phục hồi chức năng của bệnh viện hướng dẫn.
Bước xuống vườn cà hái nụ tầm xuân... (Ca dao)
Ở đời, khi bình lặng, mấy ai để ý đến anh. Muốn nổi tiếng, có khi phải trả giá.
HOÀNG LONG
Tôi đã lả đi rồi, sốt ruột từ đêm qua, và ở trạng thái mất nước bắt đầu từ sáng nay.
Kiến trúc sư Đan Thanh đến thành phố N. vào cuối thu. Một mình dạo bờ biển. Sóng và mây cuối chân trời mù mịt màu khói hương. Mấy năm nay, anh hay nhìn thấy màu sương khói ấy của ký ức.
Năm Đại Lịch thứ hai nhà Đường (767), hai cha con An Nam Đô hộ sứ Trương Thuận, Trương Bá Nghi vâng mệnh đắp La Thành.
Vào những năm cuối đời, vua Gia Long chỉ dụ Bộ Hộ điều tra tài nguyên thảo mộc của nước nhà. Song phải đến những năm đầu triều Minh Mệnh việc lớn này mới tạm xong phần kiểm đếm.
NGUYỄN THỊ THÁI
Bà Bên xuất viện. Già làng rất vui, mặt mày phơi phới nói cười vui vẻ, phân công ai làm việc gì cũng kết thúc bằng câu: - Bà Bên về rồi! Vì già đã đăng ký bà Bên. Ngày giờ cận kề tới nơi rồi.