TRẦN VẠN GIÃ
Anh đã đi qua những mùa đông năm cũ
Nhớ Thái Ngọc San
1.
Anh đã đi qua những mùa đông năm cũ
Những mùa đông đọng lại tâm hồn anh héo lạnh
Nơi quê nhà
Em bắt đầu dọn mình tĩnh tâm
Trong những ngày chờ Chúa phục sinh
Sân nhà thờ ríu rít tiếng chim sẻ và có những nữ tu đi trong nắng sớm
Đi bên những người nữ giáo dân
Có con chết trận
Bên những bà mẹ
Có con thoát ly lên rừng đi kháng chiến
Có con làm lính Sài Gòn
Những buổi sáng ở sân nhà thờ
Ẩn hiện đau buồn của chiến tranh trên cây Thánh Giá
Trên vai Việt Nam
2.
Anh đã đi qua những mùa đông năm cũ
Những mùa đông năm cũ đã bám trên những ngón tay ứa máu
Tình yêu trai trẻ đã cuốn theo những buổi chiều mưa đáng sợ
Trôi dạt theo dòng sông
Những vết đau chém sóng không bao giờ dứt
Những vết đau tẩm liệm trong nỗi buồn vô tận
Trong tình yêu của thánh tích thời gian
Chạy trên kim đồng hồ tử nạn
Và dưới gốc cây muồng vàng sau trận bom tàn phá
Nơi đây hai ta hôn nhau lần đầu
Thơm mùi trinh nữ
3.
Anh đã đi qua mùa đông năm cũ
Những mùa đông hai ta yêu nhau vội vàng
Tiếng đại bác dội vào căn phòng đêm tân hôn
Nơi con chúng ta sinh ra và lớn lên
Đối diện những lo toan
Bên hầm hố bi thương
Bên xác người lấp vội
Bên bếp lửa không bình an
Bên bức tranh đậm màu truy bức
Và lưu lạc chính phận mình
Như cánh chim di trú
4.
Anh đã đi qua những mùa đông năm cũ
Cơn khát vọng hòa bình trong bóng đêm
Lọt ánh trăng khuya qua song cửa hiên tây
Và bóng dáng những người mẹ nghèo
Bàn chân chai đi mòn trên dấu cỏ
Những người mẹ nghèo
Nhặt trái khổ đau
Bỏ vào thúng rách
Và ngoài kia
Những đoàn xe chuyển quân lên mặt trận miền tây
Đất nước đang quất ngược chiếc roi sinh tử
Vào hai đầu hạnh phúc và khổ đau
5.
Anh đã đi qua những mùa đông năm cũ
Càng thương tiếng lá cọ nhau
Rơi. Rơi xuống lòng đô thị miền Nam
Chờ sợi dây kéo thân phận mình đến những cánh rừng bất hạnh
Nơi huyệt lộ
Đào trong trái tim
Của một thời trận mạc.
(TCSH352&SDB29/06-2018)
TRẦN THỊ HẰNG
PHAN TRUNG THÀNH
NGUYỄN VIỆT CHIẾN
PHAPXA CHAN
Ngàn Thương - Văn Công Hùng - Sơn Trần - Phùng Hiệu - Trường Thắng - Nguyễn Hữu Phú - Nguyễn Nguyên Phượng - Châu Thu Hà - Nguyễn Đạt
Một khả thể: Tách bóng thế gian ra khỏi sự vật. Trần Quốc Toàn dùng vỏ não múc tháng năm đổ vào cuộc đời mình như một hoài vọng về dòng nước mắt chảy buốt cõi hoang sơ.
LGT: Bắt đầu từ thơ là những hoài thai mơ mộng, Lê Quang Trạng dọ dẫm bước chân mình đi trong đêm “ký ức cứa vào mắt ướt”. Một người sống giữa đồng bằng, hít thở bầy không khí ngọt bùi đồng nội, ăn trái mật trong đêm thả trăng gom bầy tinh tú và theo quang gánh ra tận biên giới của giấc mơ úp mặt. Diễn biến tinh thần của một tác giả trẻ sinh năm 1996 là sự truy vấn trí nhớ, ngõ hầu tìm lại mộc bản chân thật từ những đám cháy ký ức xa xôi, như những dòng thơ gầy cong mà suy tưởng.
Trường Giang (gt)
Trần Duy Trung - Nam Nguyên - Nguyễn Loan - Huỳnh Lê Nhật Tấn - Phan Đạo - Phan Nam - Nguyên Hào - Nguyễn Nghĩa - Hoàng Vũ Thuật - Nguyễn Đông Nhật - Nguyễn Hoàng Thọ - Nguyễn Thanh Hải
PHẠM THỊ PHƯƠNG THẢO
ĐỖ THÀNH ĐỒNG
Trương Đình Phượng - Hạ Nhiên Thảo - Ngô Hoàng Anh - Nguyễn Tân Dân
PHẠM QUYÊN CHI
“Phím sông Hương ngân lên từ phố núi” - là tiêu đề của báo cáo tổng kết sau đợt sáng tác của Hội Nhà văn Thừa Thiên Huế ở Đắk Lắk trong những ngày đầu tháng 12/2017 vừa qua của nhà thơ Võ Quê.
THẠCH ĐÀ
Lê Hào - Võ Ngột - Phan Bùi Bảo Thy - Nguyên Quân - Trần Văn Liêm - Triệu Nguyên Phong
Hoàng Thu Phố là bút danh của Nguyễn Minh Ngọc, sinh năm 1985 ở miền núi Yên Bái, hồi hộp gửi đến Tạp chí Sông Hương những dòng thơ ban đầu và đã có duyên.
NGUYỄN HẢI TRIỀU
VŨ TRỌNG QUANG
NGUYỄN THIỆN ĐỨC
NGUYỄN THỤY VÂN ANH