Chùm truyện ngắn

14:56 23/09/2024

NGUYỄN ĐỨC SĨ TIẾN      

          Truyện ngắn dự thi 1993

Ảnh chỉ mang tính minh họa (sưu tầm)

Ông giám đốc và người xin việc


Ông giám đốc đang mải mê với đống tài liệu, sổ sách. Một chàng trai bước vào. Ông ngẩng mặt hỏi:

- Anh cần gì ?

Người thanh niên trao cho ông tập hồ sơ xin việc, nói :

- Tôi muốn xin vào làm lái xe ạ.

- Lái xe chúng tôi đã đủ - ông giám đốc trả lời cộc lốc, rồi trả tập hồ sơ.

Chàng trai buồn bả cáo lui. Ra đến sân, anh cúi xuống nhặt vật gì đó rất nhỏ cho nhanh vào túi. Thấy thế ông giám đốc giật giọng :

- Này anh kia !

Chàng thanh niên quay lại. Ông hỏi :

- Anh vừa nhặt được cái gì thế ?

- Thưa ông, cái đinh ốc ạ. Nhiều khi nó cũng được việc lắm đấy !

- Anh đưa hồ sơ đây, hai giờ chiều nay đến nhận việc.

Hai giờ kém năm phút, người thanh niên đến. Hai giờ, ông giám đốc giao cho anh chiếc xe chở hàng. Chàng trai mở cabin, rồ máy, cho xe ra cổng rất điệu nghệ, ông giám đốc phóng xe máy theo.

Dọc đường, trời tự nhiên thay đổi. Mây đen ùn ùn kéo đến. Sấm chớp ầm ầm. Người lái xe cho xe dừng lại bên đường, bước xuống hí hoáy một hồi sau đít xe rồi lên xe đi tiếp. Sợi xích kéo lê trên mặt đường tóe lửa.

Những hành động ấy không lọt khỏi mắt ông giám đốc.

Năm giờ chiều, tại phòng giám đốc, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, người thanh niên bước vào. Ông giám đốc trao cho anh tập hồ sơ và nói :

- Anh là người cẩu thả, không biết bảo vệ của công, xe chạy mà để xích kéo trên đường.

- Thưa ông, tôi làm thế để chống sấm sét, bảo vệ tài sản đấy ạ.

- Anh đưa hồ sơ đây cho tôi và ngày mai đến làm việc.

Nói xong, ông cho tập hồ sơ vào tủ, khóa chặt lại. mỉm cười.

                         Huế, 1993

 

Sao mẹ không về


Hiền là cô gái xinh đẹp, đài các. Hưng là chàng trai tài hoa, lịch lãm. Khi họ lấy nhau, mọi người đều khen là đẹp đôi và hạnh phúc. Nhưng cuộc sống không phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, đời sống kham khổ. Hiền lại quen với lối sống đầy đủ, sung túc, nên gia đình không còn là tổ ấm đối với cô.

Một hôm, sau một lần sỉ mắng chồng thậm tệ, Hiền xách va li ra đi.

Cu Bình, mới bốn tuổi, chạy theo gào khóc :

- Mẹ ! Đừng bỏ con ! Đừng bỏ c...on !

Người mẹ không thèm ngoảnh lại, chạy nhanh ra cổng.

Từ đấy, nhà còn lại hai cha con với một con chó và con sáo.

Một buổi sáng. Bình ăn sắn xong, vứt mẩu xơ ra sân. Con sáo sà xuống mổ, vừa lúc con chó chạy đến ngoạm luôn cả nó. Con sáo dãy mấy cái rồi lăn ra chết. Hưng buồn, tiếc, nhưng không nỡ mắng con, đánh chó. Anh lặng lẽ đem chôn con sáo dưới gốc chanh. Con chó mắt ươn ướt, lấm lét nhìn chủ. Sau đó, nó bỏ đi đâu không biết, nhà chỉ còn lại hai người.

Một buổi trưa, khi hai cha con đang ôm nhau ngủ. Hưng nghe tiếng chó cào cửa và kêu ăng ẳng. Anh dậy thì thấy mình nó bị gai cào khắp nơi và miệng đang ngậm một con sáo còn sống.

Bình theo cha chạy ra thấy thế ôm con chó vào lòng, nước mắt rưng rưng :

- Chó ơi, sao mày về mà mẹ tao không về hở chó ? Rồi nhất định mẹ tao sẽ về có phải không ?

Từ hôm đó, ngày nào thằng bé cũng dắt con chó ra cổng ngóng trông. Có lẽ con vật đã làm cho nó tin và hy vọng mẹ nó sẽ về.                   

Huế, 8-1993
N.Đ.S.T
(TCSH58/11&12-1993)

 

 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
Tin nổi bật
  • BẢO THƯƠNG

    Kelvin, con đã về rồi à? 

  • NGUYỄN THỊ DUYÊN SANH

    1.
    Lên mười tuổi, tôi mới biết bà ngoại không phải là họ hàng. Điều này khiến tôi buồn bã tủi thân đến bỏ cả ăn uống học hành dù đang chuẩn bị thi hết cấp tiểu học.

  • HOÀNG CÔNG DANH

    Ta sẽ không nhìn thấy gì cho đến khi chui ra khỏi nhà ga. Chúng tôi thường nói với nhau như vậy mỗi khi đi tàu điện ngầm. Đấy là chuyện hơn mười năm trước, khi tôi và anh cùng học chung ở thủ đô Minsk của Belarus.

  • TRIỀU NGUYÊN

    Dãy phố cổ nằm hai bên đường Thuận Hòa, nơi bày bán từ cái đinh ốc xe đạp đến những sợi dây chuyền vàng đính ngọc thạch trổ tượng Quan Âm và cả Đức mẹ Maria, treo trên các giá lót nỉ màu hổ phách lóe sáng trong tủ kính, bỗng nhộn lên bởi cái tin từ cửa hiệu cầm đồ Hòa Lợi truyền ra: Mẹ của ông chủ hiệu này đang hấp hối.

  • NGUYÊN NGUYÊN  

    Tôi nghe thấy tiếng bước chân của bóng tối, bên thềm cửa. Chút ánh sáng của ngày tàn bị hút tuột xuống cuối đường hầm tăm tối, âm thanh vọng lại nghe khô khốc và buồn bã vô cùng.

  • TRẦN HUIỀN ÂN

    Năm tôi mười tuổi, buổi tối ngày giỗ Dì Sơ, mẹ tôi với nét mặt trang nghiêm mà xúc động nói cho tôi biết Dì Sơ chính là người sinh ra tôi.


  • NGUYỄN QUANG HÀ

  • DƯƠNG GIAO LINH

    Bước chân Sinh sàn sạt trên đường cát giữa trưa oi nồng, thời tiết qua một trận mưa nước chưa thấm đất sau những ngày nắng nóng kéo dài.

  • NGUYỄN THU PHƯƠNG   

    Tôi biết bố tôi tận đến lúc này vẫn không thể vui, nhưng rốt cuộc ông đã liên tiếp nhân nhượng tôi.

  • NGUYỄN DẬU

    Chỉ một lần mà thôi
    Em hỏi, anh không nói
    Để cho em giận dỗi
    Đôi lứa thành đôi nơi
             
    Ê-XÊ-NHIN

  • LÊ VŨ TRƯỜNG GIANG    

    Tà dương bắt đầu trùm lên vùng núi đồi được phủ vô số bụi phong lữ đương trổ hoa đỏ thắm. Một mùi hương thầm kín cố hữu của một thành phố ven biển lan xa đến tận làng El Biar.

  • NGUYỄN LUÂN   

    Lâm có một thói quen vào những ngày cuối năm, thường tìm đến những vùng đất mới lạ thật xa nơi mình sống, để thưởng cái thú giao mùa của trời đất đang chuyển mình sang xuân.

  • NGÂN HẰNG    

    Tiếng gà gáy vang lên. Bầu trời vẫn một màu đen kịt. Hàng cau trước sân rì rào trong gió, những lá cau vững chãi vươn thẳng, thân cây nhẵn nhụi. Gió thổi mải miết trêu đùa, rồi ùa vào căn nhà tranh cũ kỹ. Ánh sáng le lói từ căn nhà hắt ra thành từng tia nhỏ qua những lỗ thủng trên vách.

  • PHẠM NGỌC TÚY

    Tin siêu bão đài báo trước đó mấy ngày. Cả nhà ngồi chờ bão đến, My đi chợ ngày chủ nhật, lai rai mua mỗi ngày một ít thức ăn.

  • PHẠM GIAI QUỲNH    

    Huyên giật mình tỉnh dậy trong đêm; cơn giật mình tới thường xuyên, kéo dài trong nhiều năm, khiến cô luôn rơi vào tình trạng thấp thỏm.

  • CÁT LÂM    

    1. Tôi bắt đầu không còn sợ bóng tối nữa, nhất định là không. Khi nỗi buồn dâng lên đến ngộp thở thì bóng đêm chính là nơi nương náu cuối cùng. Điều ấy luôn đúng với tôi, một cô bé chẳng thể đi đâu nếu không có sự giúp đỡ của người khác.

  • LÊ MINH PHONG    

    Mở mắt ra đi.

  • NGUYỄN NGỌC LỢI   

    Hỏng Phỉ - Dốc Ma bên sườn trái Pù Phỉ - Núi Ma. Rừng trên Pù Phỉ âm u rậm rạp lắm. Người Thái Lũng Xài già nhất cũng chưa đi hết cái Núi Ma ấy. Người ta không dám đi bởi nó âm u rậm rạp, bởi nó lắm hổ nhiều beo…


  • NGUYỄN THỊ DUYÊN SANH