NGUYỄN ĐỨC SĨ TIẾN
Truyện ngắn dự thi 1993
Ảnh chỉ mang tính minh họa (sưu tầm)
Ông giám đốc và người xin việc
Ông giám đốc đang mải mê với đống tài liệu, sổ sách. Một chàng trai bước vào. Ông ngẩng mặt hỏi:
- Anh cần gì ?
Người thanh niên trao cho ông tập hồ sơ xin việc, nói :
- Tôi muốn xin vào làm lái xe ạ.
- Lái xe chúng tôi đã đủ - ông giám đốc trả lời cộc lốc, rồi trả tập hồ sơ.
Chàng trai buồn bả cáo lui. Ra đến sân, anh cúi xuống nhặt vật gì đó rất nhỏ cho nhanh vào túi. Thấy thế ông giám đốc giật giọng :
- Này anh kia !
Chàng thanh niên quay lại. Ông hỏi :
- Anh vừa nhặt được cái gì thế ?
- Thưa ông, cái đinh ốc ạ. Nhiều khi nó cũng được việc lắm đấy !
- Anh đưa hồ sơ đây, hai giờ chiều nay đến nhận việc.
Hai giờ kém năm phút, người thanh niên đến. Hai giờ, ông giám đốc giao cho anh chiếc xe chở hàng. Chàng trai mở cabin, rồ máy, cho xe ra cổng rất điệu nghệ, ông giám đốc phóng xe máy theo.
Dọc đường, trời tự nhiên thay đổi. Mây đen ùn ùn kéo đến. Sấm chớp ầm ầm. Người lái xe cho xe dừng lại bên đường, bước xuống hí hoáy một hồi sau đít xe rồi lên xe đi tiếp. Sợi xích kéo lê trên mặt đường tóe lửa.
Những hành động ấy không lọt khỏi mắt ông giám đốc.
Năm giờ chiều, tại phòng giám đốc, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, người thanh niên bước vào. Ông giám đốc trao cho anh tập hồ sơ và nói :
- Anh là người cẩu thả, không biết bảo vệ của công, xe chạy mà để xích kéo trên đường.
- Thưa ông, tôi làm thế để chống sấm sét, bảo vệ tài sản đấy ạ.
- Anh đưa hồ sơ đây cho tôi và ngày mai đến làm việc.
Nói xong, ông cho tập hồ sơ vào tủ, khóa chặt lại. mỉm cười.
Huế, 1993
Sao mẹ không về
Hiền là cô gái xinh đẹp, đài các. Hưng là chàng trai tài hoa, lịch lãm. Khi họ lấy nhau, mọi người đều khen là đẹp đôi và hạnh phúc. Nhưng cuộc sống không phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, đời sống kham khổ. Hiền lại quen với lối sống đầy đủ, sung túc, nên gia đình không còn là tổ ấm đối với cô.
Một hôm, sau một lần sỉ mắng chồng thậm tệ, Hiền xách va li ra đi.
Cu Bình, mới bốn tuổi, chạy theo gào khóc :
- Mẹ ! Đừng bỏ con ! Đừng bỏ c...on !
Người mẹ không thèm ngoảnh lại, chạy nhanh ra cổng.
Từ đấy, nhà còn lại hai cha con với một con chó và con sáo.
Một buổi sáng. Bình ăn sắn xong, vứt mẩu xơ ra sân. Con sáo sà xuống mổ, vừa lúc con chó chạy đến ngoạm luôn cả nó. Con sáo dãy mấy cái rồi lăn ra chết. Hưng buồn, tiếc, nhưng không nỡ mắng con, đánh chó. Anh lặng lẽ đem chôn con sáo dưới gốc chanh. Con chó mắt ươn ướt, lấm lét nhìn chủ. Sau đó, nó bỏ đi đâu không biết, nhà chỉ còn lại hai người.
Một buổi trưa, khi hai cha con đang ôm nhau ngủ. Hưng nghe tiếng chó cào cửa và kêu ăng ẳng. Anh dậy thì thấy mình nó bị gai cào khắp nơi và miệng đang ngậm một con sáo còn sống.
Bình theo cha chạy ra thấy thế ôm con chó vào lòng, nước mắt rưng rưng :
- Chó ơi, sao mày về mà mẹ tao không về hở chó ? Rồi nhất định mẹ tao sẽ về có phải không ?
Từ hôm đó, ngày nào thằng bé cũng dắt con chó ra cổng ngóng trông. Có lẽ con vật đã làm cho nó tin và hy vọng mẹ nó sẽ về.
Huế, 8-1993
N.Đ.S.T
(TCSH58/11&12-1993)
HỒ NGỌC ÁNH
Truyện ngắn dự thi 1993
TỪ NGUYÊN TĨNH
Truyện ngắn dự thi 1993
PHẠM THỊ HOÀI
Truyện ngắn dự thi 1993
BÙI THỊ LAN XUÂN PHƯỢNG
Truyện ngắn dự thi 1993
TRẦN BĂNG KHUÊ
NGUYÊN NGUYÊN
ĐỖ QUANG VINH
Trong núi đôi khi sương xuống rất dày, nhưng chẳng lần nào sương dày bằng lần đó…
THÙY AN
Truyện ngắn dự thi 1993
Sáng hôm nay trời mưa tầm tã, từng làn nước tuông tràn trên mặt đường, ào qua khe cống như con suối lớn cuốn theo đám lá vàng khô từ đêm trước nằm ngủ bên vệ cỏ.
PHÁT DƯƠNG
Giang ngồi đợi bạn ở cái hồ cá nằm trong khu trung tâm học liệu. Phải có thẻ mới vào trong được, anh đợi bên ngoài.
LÊ THƯ
Truyện ngắn dự thi 1993
Không ai biết một cách chính xác lai lịch của cu Lai Quăn. Ngay cả cái tên của nó cũng do dân ở thị trấn Phù Long này đặt cho.
CHÂU SA
Phải khó khăn lắm mới thuyết phục được cha mẹ đồng ý cho tôi đi chuyến này. Những ngày nghỉ hè, tôi muốn đến ở với Mi, nhà cô ở nơi không có tên trên bản đồ, một thôn làng xa xôi ít người biết đến.
MẠC YÊN
Có lẽ, sau đêm nay, bầy đom đóm ấy sẽ hưởng thụ những phút giây phóng khoáng nhiệt thành rực rỡ giữa tầng không.
TRẦN DUY PHIÊN
Truyện ngắn dự thi 1993
KIM UYÊN
“Cộc… cộc… cộc…”.
NGUYỄN NGỌC LỢI
Làng Thượng nằm trên phần đất kẹp giữa hai con sông, dòng phía bắc gọi là sông Phố, dòng phía nam gọi là sông Sâu. Đường lên biên giới chạy ngay trước mặt làng dưới chân những dãy núi trập trùng nối vào dãy Trường Sơn.
ĐOÀN THƯƠNG HẢI
Truyện ngắn dự thi 1993
PHẠM XUÂN PHỤNG
Truyện ngắn dự thi 1993
Tôi mơ thấy mình bay. Vì một nguyên nhân nào đó. Đúng hơn, vì một sức hút mạnh mẽ từ đâu đó.
LÊ THỊ KIM SƠN
“Ôi. Con trai tôi…”. Tiếng rú đột ngột xé toang màn đêm yên tĩnh. Bà lao công hốt hoảng buông rơi cây chổi, dáo dác nhìn xung quanh tìm tiếng kêu.
TRU SA
Quán chỉ mở cửa một ngày trong năm, đấy là điều tôi thuộc lòng, luôn nhớ và tuân thủ như lễ nguyện mỗi Chúa Nhật. Hôm nay cũng như mọi năm vào đúng ngày này, quán mở cửa đón khách, mùng sáu tháng ba.
NGUYỄN BẢN
Truyện ngắn dự thi 1993