Xem trộm

10:31 18/08/2009
DƯƠNG UÝ NHIÊN (Trung Quốc)Tôi không thể thay đổi được thói quen gần gũi với cô ấy nên đành trốn chạy ra nước ngoài. Tôi đã gặp được em. Khi đăng tác phẩm “Không thể chia lìa” trên một tạp chí xa tít tắp và dùng bút danh, tôi cho rằng mình không một chút sơ hở. Tôi nhận tiền nhuận bút và mua hai chai rượu quý nồng độ cao trên đường trở về. Tôi muốn nói với em điều gì đó nhân kỷ niệm ngày cưới.

Ảnh - xaluan.com (Ảnh chỉ mang tính minh họa)

Em đã đợi ở nhà, trên bàn bày đầy các món, lại còn có chai rượu giống như loại rượu trong tay tôi. Em mặc chiếc áo mua hồi còn ở nước ngoài, kỷ niệm lúc chúng tôi đang yêu nhau. Em giúp tôi bỏ áo khoác, em gục vào vai tôi, tôi dìu em nhảy, tôi ôm em, tìm thấy sự rung động trong tiếng nhạc của lần đầu tiên hai đứa quen nhau. Tôi không biết mình trở thành người đàn ông ngoại tình trong tác phẩm điện ảnh như thế nào. Tôi cảm thấy có lỗi với em, yêu em và lại càng thương em. Bỗng em khóc, tôi giật mình, hỏi vì sao, em lắc lắc đầu, không có gì, chỉ vì nhớ đến chuyện chúng ta ở nước ngoài thôi.

Chúng tôi ngồi đối diện, ánh nến khiến tôi cảm thấy em chưa hề già thậm chí trông em có gương mặt của một cô gái. Chúng tôi cùng đối ẩm trong niềm hạnh phúc và đớn đau tột cùng. Chúng tôi nói nhiều về chuyện cũ, hai đứa lại ngây dại cười.  Đầu em lắc lắc, tôi cảm giác chống chếnh.

- Chúng mình ly hôn nhé, cuối cùng em cũng nói, tay cầm đôi đũa lên mắt không nhìn tôi.

Tôi không chuẩn bị, giật nảy mình.

- Em biết cả rồi, - em rót đầy rượu vào cốc của tôi rồi nói, em đã xem tiểu thuyết của anh viết, em không tin đấy chỉ là “thuần tuý hư cấu”, nhân vật người đàn ông rất giống anh, không, đó chính là anh, nhân vật người đàn bà hình như là chị ấy, hôm anh không có nhà, chị ấy gọi điện thoại cho em, cái giọng đó giống như anh đã miêu tả trong tiểu thuyết, không sai chút nào. Anh không cần giấu giếm, không cần giải thích, cái bút danh của anh thật ngớ ngẩn.

Tôi nói chẳng lên lời, đầu tôi ong ong, những câu hỏi tại sao em có thể biết được cuốn tiểu thuyết đó, tại sao em có thể biết được bí mật của tôi cứ liên tiếp hiện ra. Lâu lắm rồi lần đầu tiên tôi làm một việc mà tự cho là không có sơ hở, lại là lần đầu tiên cảm giác được cái “tự cho là” ấy.

- Sao em có thể biết được.

Tôi bình tĩnh.

- Hả?

Em dường như vừa nghe phải thứ âm thanh lạ lẫm. Em vẻ bàng hoàng, lúc lâu vẫn không phản ứng gì, em lại uống rượu, uống cốc cuối cùng.

- Anh nói là sao em có thể biết được điều này. Tôi nói.

- Hả.

Em cười ngây dại đượm vẻ đau khổ xót xa, em nói như đang lạc sang chuyện khác:

- Làm sao em biết được khi trở về nước, anh ấy lại được điều đến thành phố này và tìm thấy em, lần nữa lại chen vào cuộc sống của em. Em không hề nghĩ như vậy, nhiều năm trước đây anh ấy đã không yêu em và rời xa em, lúc đó em quyết tâm đi ra nước ngoài để tránh gặp anh ấy.

- Em nói ai? Em đang nói ai thế?

Tôi hỏi và cảm thấy một câu chuyện khác đang xảy ra.

- Anh ấy. Anh ấy vừa được điều đến, người làm việc cùng phòng với anh. Anh ấy là một tay sành máy tính, giải được password trong máy tính của anh. Anh cho rằng mỗi ngày thay một password là không hề sơ hở ư? Mỗi ngày anh thay một thì anh ấy mỗi ngày giải một. Anh và tập thư của anh đều bị xem hết. Lúc đầu là do hiếu kỳ, chẳng ngờ rằng, khi anh viết đến quãng thời gian anh gặp em ở nước ngoài, qua miêu tả mà anh ấy tìm được bóng dáng của em, cảm thấy người anh gặp ở nước ngoài kia chính là em. Nhân khi chuyến anh đi công tác anh ấy đã gọi điện cho em, em nhận, nếu biết là anh ấy thì em đã không nhấc máy. Em căm thù sự sắp đặt của Thượng đế. Em hỏi anh ấy vì sao lại xuất hiện lúc này? Vì sao anh ấy tìm thấy em? Những miêu tả của anh đã mách bảo với anh ấy tất cả. Em nói đã quên anh ấy rồi, không còn cảm giác về anh ấy nữa, anh ấy nói không tin, bởi vì trong tiểu thuyết anh miêu tả sự hoài nghi với em, nhận xét em “có quá khứ” và “không thể quên quá khứ” khiến anh ấy tin.

Tôi giật mình, bỗng cảm thấy ghê sợ hậu quả do máy tính mang lại, vấn đề là ở đây. Cái thằng có vẻ rất thật thà kia. Tôi giận dữ, nhưng không biết giận ai, đành tự trách mình, giận vì tiếng tăm trên văn đàn, vì một chút nhuận bút đáng thương kia mà dạm bán việc riêng rồi chuốc lấy sự việc thảm bại như thế này.

Đây là sự trùng hợp giữa cái bi và cái hài, chỉ có trong tiểu thuyết thế mà nó lại xảy ra trong cuộc sống của tôi. Tôi không dám tưởng tượng, em và hắn nói bí mật của tôi trong tình huống thế nào, tôi không dám tưởng tượng tình cảnh em với người tình cũ gặp nhau như thế nào. Tôi nghĩ rằng, sau khi em biết cuốn tiểu thuyết ấy em sẽ tưởng tượng tình cảnh tôi và cô ấy gặp nhau, tưởng tượng của em sẽ cụ thể hơn tưởng tượng của tôi, điều đó sẽ kích thích tính tò mò của em, đơn giản vì cuốn tiểu thuyết “Không thể chia lìa” ấy của tôi. Bởi vì em rất yêu anh.

Tất cả đã bại lộ, hôn nhân của em, của tôi, của chúng ta còn có thể duy trì được không? Chúng mình lại tiếp tục dày vò nhau, khi gặp lại người xưa, trong lòng chúng ta càng chỉ tăng thêm sự hoài nghi mà thôi?

- Không thể không ly hôn? Không ly hôn được không? Chúng ta cần phải tìm cách giải quyết. Tôi khóc nói.

Không có tiếng trả lời, khi ngoảnh đầu lại, thấy em say ngã trên nền nhà.

Buổi sớm thứ hai, tôi tỉnh giấc vì bị em trêu nghịch, ánh mắt ấm áp của em nói với tôi dường như chúng tôi chưa từng trải qua ngày hôm qua, tất cả dường như đều chưa từng xảy ra.

Qua những câu chuyện khiến tôi hiểu rằng những lời đối thoại trong đêm kỷ niệm ngày cưới chẳng phải là mơ.

- Không ly hôn có được không? Anh cầu xin trong nụ hôn.

- Ly hôn làm gì? Em nói, - giữa chúng ta chẳng phải là tình yêu, nếu thật muốn gặp gỡ người xưa sẽ chỉ làm khổ đôi bên mà thôi. Trời ơi, với ai cũng vậy, bằng ấy năm, ai còn nhớ đến chuyện cũ.

- Ừ, chúng mình cũng chẳng còn trẻ nữa.

Đứa con yêu quý của chúng tôi ngày càng hiện rõ, mối lo của tôi và em ngày càng tăng.

- Em sợ đứa con của chúng mình sẽ sớm hiểu việc của người lớn hơn chúng ta. Em nói.

Tôi hiểu lời em. Tôi chẳng nói gì và cũng chẳng biết phải nói gì, nghĩ nếu mình sống vào thời đại của bố thậm chí là của ông mình thì tốt biết bao. Tôi mong muốn trở về cái thời trước kia tôi chưa từng được trải qua. Nhưng chẳng phải họ khát khao tiến vào thời đại của chúng ta sao?

- Em sợ đứa con của chúng mình hiểu chuyện của người lớn mà chúng mình không hề biết gì, không có cách kịp thời để hướng dẫn đúng đắn cho nó. Nó sẽ không nói với chúng mình, nó  sẽ giấu giếm mình. Em lại nói.

- Chỉ có xem trộm. Tôi nói, - giống như cha mẹ của nó vậy.

Em cười đau khổ mà không nói lên lời, ngân ngấn giọt nước mắt long lanh.

NGUYỄN HOÀI THANH dịch
(184/06-04)

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
Tin nổi bật
  • Salman Rushdie (1947), nhà văn và người viết tiểu luận, gốc Ấn, hiện sống tại Mỹ, là tác giả của nhiều tiểu thuyết gây tiếng vang, như Những đứa con của nửa đêm, được trao giải Booker, năm 1981, và cả những tiểu thuyết gây tranh cãi như Những vần thơ của Satan, 1988. Văn phong Rushdie thâm trầm, khoáng lộng, hài hước và tươi mới.

  • FRANK O’CONNOR  

    Khi tôi tỉnh giấc, tôi nghe có tiếng mẹ ho ở nhà bếp. Mẹ bị ho đã nhiều ngày nhưng tôi không để ý. Chúng tôi sống ở Old Youghal Road, nơi mà vào lúc đó, có một con đường nhiều đồi dốc dẫn tới East Cork.


  • E. RUXACỐP (Nga)

  • ABDULRAZAK GURNAH    

    Tôi nghĩ anh ta đã nhìn thấy tôi đang tiến lại gần, nhưng vì lý do riêng nào đấy nên anh ta vẫn không có dấu hiệu gì.

  • Maurice Druon, sinh năm 1918, theo học Đại học Luật Paris. Trong chiến tranh thế giới ln thứ hai, ông tham gia lực lượng kháng chiến Pháp chng phát xít Đức, là thông tin viên Đài Phát thanh Kháng Chiến. Giải Goncourt 1948 với tác phm "Đại Gia đình" (Les Grandes Familles). Các tác phm đậm chất trữ tình của nhà văn: "Kết thúc đời người" (La Fin des Hommes), "Hẹn gặp tại Địa ngục" (Rendez-vous aux enfers) phản ánh một thiên hướng theo trường phái Balzac.
    Ông đồng thời là tác giả một số tiểu thuyết lịch sử.

  • JENNIFER WALKUP   

    Tôi sẽ không nói với ai về việc chẩn đoán.
    Không hé răng với mẹ hay em gái tôi. Chắc chắn không phải Jake và có lẽ với Steve cũng không hề.

  • GRAHAM GREEN

    Cái chết đến kề như một nỗi nghiệt ngã day dứt mà ta hổ thẹn không dám thổ lộ với bạn bè hoặc đồng nghiệp.

  • ELISABETH SILANCE BALLARD

    Một truyện ngắn cảm động về tình thầy trò. Truyện khiến người đọc có thể nghĩ chuyện xảy ra hôm nay, không phải cách đây hơn bốn mươi năm.

  • Tác giả tên đầy đủ là Heinrich Theodor Böll (1917 - 1985). Ông được coi là một trong những nhà văn lớn nhất của Đức thời hậu chiến. Năm 1972 ông được nhận giải Nobel Văn học. Tác phẩm và quan điểm chính trị của Böll thể hiện khát vọng xây dựng một xã hội mang tính nhân văn. Các tiểu thuyết tiêu biểu của ông: “Thiên thần im lặng”, “Và tôi đã không nói một lời duy nhất”, “Nhà không có người che chở”, “Qua con mắt của chú hề”, “Bức chân dung tập thể với một quý bà”…

  • KATE CHOPIN

    Catherine O’ Flaherty sinh năm 1850 tại Saint Louis, Missouri, bố gốc người Ái Nhĩ Lan, mẹ gốc Pháp, lớn lên trong môi trường đa văn hóa, từ nhỏ đã nói tiếng Pháp đồng thời với tiếng Anh.

  • Nhà văn, nhà thơ, triết gia, họa sỹ, dịch giả Ấn Độ Rabindranath Tagore sinh năm 1861 tại Calcutta, Ấn Độ và mất năm 1941. Ông để lại một di sản văn học - nghệ thuật đồ sộ với hàng ngàn tác phẩm đủ các thể loại. Tagore còn là nhà yêu nước, đòi giải phóng Ấn Độ khỏi sự cai trị của Anh. Ông được trao giải Nobel văn học năm 1913.

  • O’Neil De Noux sinh ngày 29/11/1950 tại New Orleans, bang Louisiana, Hoa Kỳ. Ông là một nhà văn Hoa Kỳ có sức sáng tác mãnh liệt với nhiều tiểu thuyết và truyện ngắn, đã có 42 đầu sách được xuất bản. Phần lớn sáng tác của ông là truyện trinh thám hình sự, tuy nhiên ông cũng viết nhiều thể loại khác như tiểu thuyết lịch sử, truyện dành cho trẻ em, truyện khoa học viễn tưởng, kinh dị, tình cảm, v.v.

  • JASON HELMANDOLLAR

    Jason Helmandollar là một nhà văn người Mỹ, tác giả của nhiều truyện ngắn nổi tiếng được đăng trên các báo, tạp chí đang thịnh hành lúc bấy giờ như Encounters Magazine, Bartleby Snopes, Title Goes Here, Sideshow Fables. “The Backward Fall” là một trong những truyện ngắn hay và hấp dẫn của ông.

  • TIMUR JONATHAN KARACA

    Timur Jonathan Karaca được sinh ra ở San Francisco. Ông là bác sĩ y khoa khoa gây mê tại UCSF. Ông sống ở Oakland, nơi ông hành nghề. Karaca theo học sáng tác tại Studio Hi Nhà văn San Francisco.

  • Naguib Mahfouz (1911 - 2006) sinh ra trong một gia đình nghèo tại Cairo. Ông học triết học tại Đại học Cairo và làm công chức cho tới khi về hưu năm 1971. Mahfouz là nhà văn lớn của Arab và của thế giới. Ông có 35 tiểu thuyết, 14 tập truyện ngắn và nhiều tác phẩm kịch. Tác phẩm của ông rất phổ biến ở phương Tây. Mahfouz được trao giải Nobel văn chương năm 1988.
    Truyện ngắn dưới đây diễn tả bi kịch của cá nhân khi bị phụ thuộc vào kẻ khác. Tuy nhiên, như rất nhiều tác phẩm khác của văn học Arab, nó còn mang tính ẩn dụ và nghĩa hàm ẩn.

  • ALBERT LAMORISSE (Pháp)

    Albert Lamorisse là một nghệ sĩ đa tài của nước Pháp. Ông vừa viết văn, làm thơ, vừa biên kịch và đạo diễn điện ảnh. Truyện "Quả bóng đỏ" (Le Ballon Rouge) này đã được chính Albert Lamorisse dựng thành phim, rất nhiều người hâm mộ.