Vân Khanh - nghệ sĩ ngâm thơ người Huế

17:26 19/05/2009
ĐỖ AN TIÊMLần đầu tiên tôi biết Vân Khanh qua tiết mục Tiếng Thơ của Đài T.N.V.N. Chất giọng mượt mà, trữ tình của Vân Khanh đã làm tôi xúc động, mặc dù bài thơ hôm đó anh ngâm tôi đã thuộc và nghe diễn ngâm nhiều lần từ thuở niên thiếu. Tôi ngờ ngợ đây là một tài năng. Song, cái tính xấu cố hữu hay nghi ngờ đã ngăn tôi lại. “Biết đâu đấy. Có khi chỉ là một mảnh sao băng”. Và tôi hình dung Vân Khanh còn trẻ, quá trẻ nữa. Một Vân Khanh rất “nghệ sĩ” theo cái nghĩa nhiều người hiểu chưa đúng về nghệ sĩ.

Lần thứ hai, tôi gặp Vân Khanh trong bữa tiệc sinh nhật một anh bạn thân. Bạn tôi giới thiệu Vân Khanh. Không biết vì sao lúc ấy tôi cứ trố mắt nhìn Vân Khanh làm anh lúng túng và bẽn lẽn như một cô gái. Tôi chợt nhận ra mình bất nhã. Để khỏa lấp, tôi vội nói với Vân Khanh:

- Sự tình cờ may mắn! Từ những năm đầu của thập kỷ 80, tôi đã
...

- Không phải tình cờ đâu anh
... - Vân Khanh rụt rè ngắt lời tôi bằng một giọng Huế rất Huế, rồi rủ rỉ đọc:

Nào đâu phải sự tình cờ
Không duyên bằng hữu bao giờ gặp nhau!

Chúng tôi ôm vai nhau cười xòa. Tiếng cười của Vân Khanh ấm, vô tư, sảng khoái. Mọi nghi thức xã giao vụt tan biến.

Từ sau đêm ấy, Vân Khanh đã đi vào lòng tôi. Thầm lặng, ngọt ngào. Rồi lại có lúc thấu như mình đã
say giọng ngâm mượt mà, ấm áp ấy, say cả con người tài hoa ấy. Phải chăng là tiền định?... Không duyên bằng hữu bao giờ gặp nhau! Tôi thầm nhắc lại câu thơ Vân Khanh đã ứng tác ngay sau cái bắt tay đầu tiên giữa chúng tôi. Đúng rồi. Có duyên mới gặp là tiền định chứ gì nữa.

Vậy là từ đó, chúng tôi gắn bó với nhau khăng khít. Vân Khanh đi đâu, tôi đi đó. Hiếm có buổi ngâm thơ nào của Vân Khanh mà tôi vắng mặt. Cái sự Đi của Vân Khanh nào có ít. Ở bất cứ chỗ nào có thính giả yêu cầu, Vân Khanh cũng hăm hở đến ngay, cả từ khi anh còn phải di chuyển bằng chiếc xe đạp cà là tàng. Và đến là biểu diễn ngay. Cách anh đi, đến, ngâm thơ toát ra sự đam mê, một sự đam mê không cùng. Lần nào cũng thế, ở chỗ nào cũng thế. Không ít lần khán giả yêu cầu ngâm lại, Vân Khanh vui vẻ ngâm lại ngay. Mà lạ, những lần ngâm lại bao giờ cũng hay hơn, xúc động hơn.

- Ngâm lại như vậy, Vân Khanh không mệt sao?
- Mệt lắm. Nhưng rất vui anh ạ. Đó là tình cảm đẹp của thính giả đối với Khanh.

Đối với Vân Khanh đó là phần thưởng cao quý nhất. Anh trân trọng và được trân trọng, cũng là tất nhiên. Ngay từ những điều tưởng tượng như rất nhỏ. Vân Khanh cũng hết sức giữ gìn. Không bao giờ Vân Khanh đến nơi diễn chậm giờ. Không bao giờ Vân Khanh uống bia, rượu trước khi bước lên sàn diễn. Còn cách ăn mặc của anh? Bao giờ cũng nghiêm chỉnh. Có một điều ít người để ý: lúc ngâm diễn, không bao giờ Vân Khanh cầm giấy. Nhà thơ Thu Bồn kể:
Có lần tôi nhờ Vân Khanh ngâm một bài thơ mới viết. Đưa bài cho Vân Khanh giờ trước, giờ sau phải ngâm luôn. Khi thấy Vân Khanh bước đến micro với hai bàn tay không, tôi vội vàng nhắc: Vân Khanh, bài thơ? Hiểu ý tôi, Khanh khẽ nói: - Anh yên tâm. Hôm ấy Vân Khanh ngâm rất đạt, trên mong muốn của tác giả... Tôi chợt nhớ đã có lần Vân Khanh tâm sự với tôi. Ngâm thơ không thuộc thơ, phải cầm giấy là xúc phạm tác giả. Ngâm Kiều phải nhìn vào sách, không phải người Việt Nam. Một quan niệm đúng đắn, nghiêm túc! Những người ngâm thơ ở nước ta có được quan niệm này có lẽ không nhiều!

Nói về một nghệ sĩ ngâm thơ như Vân Khanh, những điều trên chưa phải là tất cả. Song từ đó, ta có cơ sở để lý giải cho mình nhiều câu hỏi TẠI SAO khi nghe Vân Khanh ngâm thơ. Và, cũng từ đó, có thể nhận ra cội nguồn tạo dựng phong cách diễn đạt như có
ma thuật trong giọng ngâm Vân Khanh. Một vài ví dụ:

- Tại sao ta thấy bùi ngùi, chua xót khi nghe Vân Khanh ngâm bài LÁ DIÊU BÔNG?

- Tại sao mắt ta bỗng nhòa lệ cùng với giọng ngâm nghẹn ngào của Vân Khanh ở đoạn:

...Nắng lụi bỗng dưng mờ bóng khói Núi vẫn đôi mà anh mất em!

- Tại sao kể cả những khi chưa đặt chân lên đất Bắc hà mà Vân Khanh ngâm BÊN KIA SÔNG ĐUỐNG tuyệt diệu đến thế?

- Giọng Vân Khanh sang sảng ngâm BÌNH NGÔ ĐẠI CÁO thoắt xua tan mọi nỗi lo, buồn ta đang mang nặng trong lòng và thổi vào hồn ta khí thế hào hùng và niềm tự hào dân tộc. Tại sao?

- Tại sao khi không, Vân Khanh nhận được hàng ngàn thư, thơ của thính giả trong, ngoài nước gửi tới tỏ lòng mến mộ?

- Tại sao
...? Tại sao....

Vinh quang đã đến với Vân Khanh! Cái cốt lõi của thành đạt là sự hiểu, sự biết và nghị lực thực hiện đến cùng. Vân Khanh có được cái cốt lõi ấy! Cốt lõi này càng bền đẹp khi song hành với tâm hồn thi sĩ và lòng nhân hậu vốn có. Tâm hồn và tấm lòng ấy đã cho Vân Khanh khả năng đồng cảm sâu sắc với mọi cảnh huống cuộc đời. Hiểu sâu sắc từng câu, từng chữ trong thơ, cách thể hiện rất nhuần nhị, có sức truyền cảm mạnh của Vân Khanh đã nói rất rõ điều đó
...

Vân Khanh sinh ra trong một gia đình nghèo bên bờ sông Hương. Từ thiếu thời đã phải xa gia đình, vào Sài Gòn kiếm sống. Người con trai xứ Huế ấy đã tự học để có đủ trình độ đứng trên bục, giảng văn học cho học sinh trung học. Làm giáo viên trung học, sống bằng đồng lương tượng trưng, cuộc sống của Vân Khanh vui vẻ trong bần bách. Mặc dù khá đẹp trai nhưng ngoài 30 tuổi Khanh vẫn chưa lọt được vào mắt xanh của một cô gái Sài Gòn nào. Anh dồn hết tình cảm vào văn học, vào học trò của mình. Vân Khanh thường xuyên chia sẻ những đồng lương khiêm tốn của mình giúp đỡ những học sinh nghèo trong lớp. (Cả sau này
- khi Vân Khanh đã có gia đình - vợ chồng anh vẫn luôn giúp đỡ học sinh về mọi mặt. Việc này đã thành một nếp sống không thể thiếu của gia đình Vân Khanh). Tuy ngày ấy Vân Khanh vẫn phải đến lớp cách xa nơi ở hàng chục cây số bằng chiếc xe đạp rất cũ. Đến nỗi bạn bè phải nói đùa: Vân Khanh yêu đồ cổ. Anh chỉ cười. Với Vân Khanh, câu nói đùa ấy lại đúng: Vân Khanh rất ham sưu tầm đồ cổ. Những trống đồng Đông Sơn, những ấm pha trà Thế Đức, Mạnh Thần... bát đĩa Giang Tây... như có ma lực rất mạnh hút Vân Khanh đến với chúng. Ham thích sưu tầm đồ cổ đã dẫn Vân Khanh đến với Khuất Nguyên, Đỗ Phủ, Bạch Cư Dị, Nguyễn Trãi... hay ngược lại? Có điều chắc chắn là do hay sưu tầm đồ cổ, Vân Khanh mới gặp được Kim Chi, một cô gái Huế ở Sài Gòn, cũng ham sưu tầm đồ cổ. Bây giờ họ đã là vợ chồng cùng bốn con, Khanh - Chi đã tạo lập được một gia đình hạnh phúc, êm ấm. Có thể nói thành đạt của Vân Khanh hôm nay có Kim Chi đóng góp, mà theo cách nói của Vân Khanh là: gần như tất cả. Với một người vợ như Kim Chi, tài năng Vân Khanh ngày càng chín. Bên cạnh những thành quả rực rỡ Vân Khanh đã đạt được, anh còn có biệt tài ứng tác - xuất khẩu thành thi - Vân Khanh ứng tác ở mọi nơi, trong mọi hoàn cảnh, rất nhanh và hay nữa. Đã có những buổi ngâm thơ, Vân Khanh ứng tác lời giới thiệu suốt buổi bằng thơ. Hay đến nỗi nhà thơ Đoàn Vị Thượng đã phải vỗ đùi ngâm tặng Vân Khanh 2 câu thơ (cũng là ứng tác):

Ngâm thơ giới thiệu bằng thơ
Vân Khanh hay đến bất ngờ Vân Khanh!

Vân Khanh là thế! Nhưng để cho đầy đủ hơn về Vân Khanh, tôi mạn phép anh trích ra đây 2 câu thơ trong bài thơ
Tự nhủ của anh:

...Sống sao cho vẹn chữ tình
Thế gian ai dễ sánh mình với ai.

Một suy nghĩ đáng yêu! Phải chăng đó cũng là điều Vân Khanh hằng tâm niệm.

Đ.A.T
(242/04-09)

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
  • ĐINH PHONG

    Thư từ thành phố Hồ Chí Minh

  • TRẦN KIÊM ĐOÀN  

    Có hai dòng sông chia hai nửa cuộc đời của một người con xứ Huế là dòng sông Hương và American River.

  • TRẦN KIÊM ĐOÀN

    Bách niên hư huyễn giai do vọng,
    Hoàn mộng kim triêu kiến mộng hoàn.
    (Trăm năm lãng đãng do hư vọng,
    Tỉnh giấc mơ nay thấy mộng thành.)
                                        Trình Hạo

  • CAO HUY THUẦN

    Tôi biết Hoàng Đăng Nhuận hồi 1987- 1988, khi mới bắt đầu nảy ra ý định triển lãm tranh của họa sĩ ở Huế tại Paris.

  • ĐẶNG TIẾN

    Từ ngoài nước nói về văn chương Huế mà không nhắc đến những tấm lòng hải ngoại còn hướng về Cố đô, là vô tình và bạc bẽo. Ở hải ngoại có nhiều hội thân hữu, ái hữu, đồng hương Huế, nhiều hoạt động văn hóa tích cực, như tổ chức Ngày Nhớ Huế… 

  • NHƯ QUỲNH DE PRELLE

    Chúng tôi xuyên Việt lần cuối cùng trước khi rời Việt Nam, từ Sài Gòn qua Hội An, Đà Nẵng, Huế, Hà Nội, Ninh Bình và Sapa.

  • TRẦN KIÊM ĐOÀN

    Chiều nay, chúng tôi được mời tham dự Sinh nhật 80 và 85 của một đôi vợ chồng thuộc thế hệ huynh trưởng được tổ chức tại một biệt thự ở Granite Bay, gần thành phố Sacramento, thủ phủ tiểu bang California.

  • THÁI KIM LAN  

    Từ trước đến nay, tôi đã viết nhiều về các công trình nghiên cứu văn hóa Đông Tây trên các lãnh vực khác nhau, duy có một đề tài mà tôi ít đả động đến - xem như là cất riêng - đó là chuyện về nhà hàng Cố Đô tại thành phố München do tôi thành lập năm 1984 và hoạt động của tôi trên lãnh vực ẩm thực tại một nước Âu châu, nước Đức.

  • VÕ QUANG YẾN

    Hơn 30 năm chung sống, nhà tôi đã được tôi kể cho nghe nhiều về cảnh đẹp, người hiền của nước Việt Nam ta, về những buổi đi nghe hát trên sông Hương một đêm trăng sáng, những buổi tắm đêm giữa sông Ô Lâu ngoài thôn Mỹ Cang, những mùa thi cử phượng đỏ rực trời, ve kêu rầu rĩ...

  • Giáo sư, Tiến sĩ CAO HUY THUẦN:
    Ở Pháp, tôi có gặp và trao đổi ý kiến với những người quan tâm đến vấn đề du lịch. Anh Nghĩa (bây giờ quản lý một hãng du lịch ở đây) có gởi một tấm hình quảng cáo lớn về Huế, tôi sẽ nhờ anh Cận mang về.

  • "Cho đến khi tôi bị ngất xỉu, tôi mới biết mình đã làm việc quá nhiều. Nhà tôi đã đóng cửa phòng mạch hai tuần sau đó, không cho tôi làm nữa vì sợ tôi kiệt sức", giáo sư Bùi Minh Đức chia sẻ.

  • Lần đầu tiên một người Việt Nam nằm trong danh sách 35 nhà phát minh dưới 35 tuổi xuất sắc nhất năm 2014 do tạp chí MIT Technology Review bình chọn. Tạp chí này đã có một bài viết ngắn mô tả về quá trình nghiên cứu của chàng trai 32 tuổi.

  • THANH TOÀN

    Trưa chủ nhật 23-10-83 Phòng khách cư xá sinh viên Đông Nam Á ở Paris được trang hoàng trang nhã. Có tấm bản đồ màu Thành phố Huế, tranh ảnh di tích thắng cảnh Huế, quày trưng bày sách báo, băng nhạc Huế. Người đến dự đông ngoài dự kiến, có cả các cô dâu, chú rể Huế người Pháp, có những bạn Pháp...

  • VÕ QUANG YẾN
    (Nhân xem một cuốn phim về Tết Mậu Thân)

    Tết Mậu Thân. Một nhà báo và một nhà nhiếp ảnh quân đội Mỹ đáp trực thăng từ Đà Nẵng ra Huế, tìm theo một toán quân Marines.

  • Khi cuộc sống xô bồ đang cuốn chúng ta về phía trước, thần tượng hoá một phương Tây duy lý và thực dụng, thì chị, bằng tất cả nỗ lực của mình trong nghiên cứu, dịch thuật, hoạt động xã hội… lại đưa ta trở về với những giá trị nguồn cội đậm chất phương Đông thấm nhuần tư tưởng Phật giáo trong cách ăn, cách mặc, cách sống, cách thưởng ngoạn, và cách tư duy…

  • Trần Anh Thơ, nữ sinh xứ Huế, đã được cả 2 tổng thống George W. Bush và Barack Obama ký tặng bằng khen dành cho các học sinh xuất sắc.

  • Nhà thơ Hồ Đắc Thiếu Anh đã nhớ Huế như thế. Chị là một trong số thành viên đầu tiên của Nhớ Huế và là Hội viên Hội Nhà văn TP. HCM, cùng hành trình với thơ và các tổ chức từ thiện “ từ ấy” cho đến bây giờ.

  • Khi chưa đặt chân đến Huế, tôi không sao tưởng tượng được một cố đô sẽ như thế nào giữa thời hiện đại. Nhìn cuộc sống sôi động không ngừng nghỉ ở thủ đô, tôi chợt đem lòng lo lắng cho thành phố nhỏ dường như chỉ xuất hiện trong thơ trong nhạc.

  • DƯƠNG ĐÌNH CHÂU
        Gửi người em gái Văn khoa

    Bồ liễu cô thân, nàng công chúa Huyền Trân vì cơ đồ vạn cổ đã nam hướng Xà thành tạo thế ngàn năm vững bền ở phương Nam (theo Lê Mạnh Thát).

  • Ấn tượng của tôi về chuyến thăm ngắn ngày tại trường đại học Stanford, Mỹ là… giọng Huế! Stanford là trường đại học danh tiếng ở Mỹ, nằm cạnh thung lũng Silicon nổi tiếng và trường hợp này thường được dùng để minh chứng cho nhận định “các cụm công nghệ cao hiện đại thường quây tụ quanh các trường đại học nổi tiếng có các công trình nghiên cứu liên quan”. Còn giọng Huế ở Stanford thuộc về một người mới quen, một tiến sĩ thế hệ 8X: TS Lê Viết Quốc.