“Cuộc sống của chị đây sao?”
Giang gần như muốn thét lên nhưng vẫn cố kiềm giọng. Nó giận sự buông thả của Nguyên nhưng vẫn thấy thương chị nhiều hơn.
“Chị đi cả ngày nên nhiều khi không có thời gian dọn dẹp. Em ngồi ở đây nha.”
Nguyên kéo một chiếc ghế ra cho Giang ngồi xuống, còn mình thì ngồi tựa trên bàn. Giang lặng lẽ quan sát Nguyên, người gầy hơn, quầng thâm mắt hiện rõ, da nhợt nhạt. Trông Nguyên chẳng còn sức sống, cả bên ngoài lẫn bên trong. Đôi mắt chị không còn tinh nghịch, lanh lợi và tràn đầy nhiệt huyết như một năm trước nó gặp, lúc chị quyết định vào Huế để mở một tiệm bánh.
“Tháng sau Nga sẽ vào Đà Nẵng làm việc.”
“Còn tiệm bánh thì sao?” Giang bất ngờ.
“Chị không biết nữa.”
Nga là bạn thân của Nguyên thời đại học. Sau khi ra trường kiếm việc, thất nghiệp rồi lại kiếm việc, cả hai quyết định sẽ cùng nhau mở một tiệm bánh. Giang là người đầu tiên ủng hộ khi biết tin này. Nguyên đã kể nó nghe nhiều về một tiệm bánh “trong mơ”, về những loại bánh mà chị sẽ bán, không gian nội thất sẽ được bố trí và trang trí ra sao. Và tiệm bánh mà chị vẽ ra trong trí tưởng tượng đã được thực hiện ngoài đời thật, nhưng lại không như là mơ.
“Nga nộp hồ sơ vào công ty mà anh nó đang làm, hôm qua họ mới trả lời là nó được nhận.” Nguyên thở dài: “Thời gian này tiệm vắng khách, một mình chị không biết có xoay xở nổi không.”
Tiếng thở dài của tuổi trẻ trượt trong đêm tối và rơi vào tĩnh lặng. Nguyên suy nghĩ nhiều về ước mơ và niềm tin, khi sự cố gắng không đem lại kết quả như ý muốn và người bạn thân nhất chọn bỏ mình lại cùng mớ hỗn độn này. Tiệm bánh nhỏ của Nguyên không cạnh tranh nổi với những tiệm bánh khác trên thị trường, khách ngày một thưa dần và số bánh bán được không bù nổi khoản lỗ mà số bánh phải bỏ đi vì không tiêu thụ kịp. Áp lực khiến Nguyên khủng hoảng, những ngày “tồi tệ” cứ nối tiếp nhau. Sáng thức dậy trong một căn phòng chưa dọn dẹp, đến tiệm phải đối mặt với những vấn đề chưa tìm ra cách giải quyết, đến tối lại trở về căn phòng bừa bộn và một tâm trí rối bời.
“Mai mấy giờ chị mở tiệm.”
“Thường thì bảy giờ nhưng sáng mai chị nhờ Nga trông tiệm giúp, chị muốn nghỉ ngơi một buổi.”
“Vậy sáng mai đi dạo với em đi, em dẫn chị đến một nơi đặc biệt.”
Giang muốn cùng Nguyên vượt qua quãng thời gian khó khăn này, không đủ sức giúp trong chuyện tiệm bánh thì nó sẽ hỗ trợ về mặt tinh thần. Một cái hẹn đi chơi không to tát nhưng có thể sẽ giúp tâm trạng chị tốt hơn.
“Cũng được.” Nguyên đồng ý.
*
Năm giờ rưỡi sáng Giang qua chở Nguyên, Giang bảo “nơi đặc biệt” này hơi xa nên đi sớm một chút. Nguyên ngồi sau xe Giang, lâu lắm rồi mới ra đường vào khung giờ này. Trời mờ sáng và thành phố nửa tỉnh, nửa vẫn còn ngủ mơ. Đường sá vắng xe cộ, hai bên đường lác đác một vài người tập thể dục và các quán ăn đỏ đèn. Nguyên thấy sự thoải mái len lỏi trong lòng, hôm nay có lẽ là hôm để gác lại mọi thứ, cho chính mình được nghỉ ngơi.
Giang chở Nguyên dọc đường Kim Long, lên đường Nguyễn Phúc Nguyên, qua khỏi chùa Thiên Mụ và chạy xa mãi đến một vùng có ruộng lúa, đồi núi, những con đường nhỏ gập ghềnh mà Nguyên chưa từng đến bao giờ. Cuối cùng Giang dừng lại trước một quán cà phê.
“Nơi đặc biệt mà em nói đây.”
Tấm biển ghi là “cà phê đời thường”, mộc mạc như đúng cái tên. Một ngôi nhà nhỏ với đủ các loại hoa trước nhà.
“Đẹp như truyện cổ tích nhỉ.” Nguyên cảm thán. Hoa rau ngót Nhật leo trên bờ tường phủ một màu xanh và điểm chút màu tim tím, bên cạnh còn có nhiều chậu hoa khác mà Nguyên không biết tên.
Bước vào bên trong gỏn gọn một vài bộ bàn ghế nhỏ và những bức tranh tĩnh vật được treo trên tường. Quán lợp mái ngói, nền đất, tường phên tre. Thời gian như ngưng đọng, khi những đồ vật cũ như đèn dầu, áo tơi chỉ còn trong câu chuyện xưa giờ đang được trưng bày ở nơi đây.
“Có bếp lửa này chị Nguyên.”
Bếp lửa nằm ở một góc như lò sưởi, lửa đã tắt nhưng than còn đỏ. Nguyên lại gần hơ tay sưởi ấm, hương thơm từ củi cháy tỏa ra bình dị.
“Sao em biết được quán này vậy?”
“Lúc trước em với bạn đi chùa nhưng bị lạc đường, cuối cùng lạc đến đây.”
“Lạc đường cũng có cái hay nhỉ.” Nguyên mỉm cười.
Ta đã thấy gì trong đêm nay
Cờ bay trăm ngọn cờ bay
Rừng núi loan tin đến mọi miền
Gió Hòa bình bay về muôn hướng
Là bài hát trước đây ông nội Nguyên thường hay mở. Nguyên chưa bao giờ nghe kỹ lời nhưng nó quen thuộc vì có hình bóng của ông. Âm thanh tiếp tục vang lên không to không nhỏ, thấm sâu trong lòng.
“Em biết bài này không?”
“Em không nhớ tên nhưng em biết là Khánh Ly hát.”
“Ta thấy gì đêm nay.” Nguyên nhìn vào mẩu than đang đỏ, khói bốc lên làm mắt hơi cay. “Ông nội chị thích bài này lắm.”
“Ở đây người ta toàn mở nhạc xưa.”
Một người đàn ông trung niên bước ra chào và đưa thực đơn, có lẽ là chủ quán ở đây. Thực đơn có cà phê, nước chanh, nước cam và đặc biệt là trà, trà được chú thích rõ như trà nấm linh chi có vị đắng, ngọt và vị của Nấm tự nhiên; trà Bát Vị có vị thuốc bắc, ngọt, đắng, chát. Giang và Nguyên quyết định gọi một trà mạn.
“Chị muốn ngồi ở đâu.”
“Bên ngoài đi.” Nguyên trả lời khi nhìn thấy còn không gian bên ngoài.
Như một khoảng hiên nhà, có hồ cá nhỏ, cây cối và hoa. Khung cảnh phía trên rơi xuống mặt hồ tạo ra hai chiều không gian, những chú cá nhỏ bơi dưới đáy hồ, xuyên qua tán lá và biến mất giữa bầu trời đầy mây.
“Có một con nhện nè.” Giang chỉ vào con nhện đang nghiêng mình gần hồ nước với những sợi tơ đan dang dở.
Trà được đem ra, đi kèm có hai chiếc ly nhỏ và một phích nước sôi. Nguyên đổ nước vào bình trà và đậy nắp.
“Đợi khoảng năm phút cho ra trà.”
“Lần đầu tiên em uống trà đấy.”
“Chị cũng không biết uống trà, trước đây ông chị hay uống nên chị học lỏm được cách pha.”
Nhạc trên loa vẫn đang chạy, cá vẫn đang bơi, con nhện vẫn đang giăng tơ. Một khoảng im lặng diễn ra đồng điệu và yên bình, mỗi người chìm trong suy nghĩ và cung bậc cảm xúc riêng. “Đời thường” đem Nguyên trở về ký ức thời thơ ấu, khi ông nội còn sống và Nguyên vẫn còn là một đứa trẻ thường quấn quýt bên cạnh nội. Những bài nhạc Khánh Ly hát đi vào từng giấc ngủ trưa, ấm trà đất nội vẫn thường nhâm nhi mỗi sáng trước sân nhà, cây đèn dầu nội để thắp mỗi khi cúp điện. Nguyên nhớ khuôn mặt hiền từ và giọng nói ân cần của nội mỗi khi Nguyên phạm phải lỗi sai: “Không sao đâu con, sai thì mình sửa.” Nội luôn động viên và ủng hộ Nguyên, kể cả ước mơ được trở thành thợ làm bánh.
“Em rót trà ra nhé.” Giang rót trà. Nguyên uống ngụm đầu tiên, thấy hơi đắng và chát, mãi một lúc sau mới cảm nhận được vị ngọt và thanh. Đúng là rất khó để uống trà, phải biết cách uống và cách thưởng thức. Hồi xưa khi ngồi cạnh ông, Nguyên uống trà như uống một thức uống giải khát, nuốt ực một cái rồi nhăn mặt nói “chẳng ngon tí nào”. Bây giờ lớn hơn một chút, trải qua nhiều chuyện một chút, mới hiểu được cách uống trà đôi chút, chậm rãi mới cảm nhận được vị ngon.
“Chị sẽ tiếp tục duy trì tiệm bánh.” Nguyên kiên định “Chị sẽ thử học thêm những loại bánh mới để thu hút khách hơn.”
Đắng và chát, rồi mới cảm nhận được vị ngọt và thanh. Hành trình đi đến ước mơ phải trải qua gian khó mới gặt hái được thành công. Nguyên lý cơ bản vậy mà Nguyên cũng quên, suýt nữa quên luôn lý do vì sao mình quyết định mở tiệm bánh. Tâm trí Nguyên bừa bộn như phòng trọ của mình, chẳng còn “chỗ trống” để tỉnh táo và nghĩ suy. Bây giờ sau khi ra về Nguyên nên dọn dẹp lại mọi thứ đi thôi, dọn dẹp căn phòng, nói với Nga rằng ai cũng có những con đường riêng và đừng cảm thấy có lỗi khi quyết định vào Đà Nẵng làm việc. Và tiệm bánh vẫn sẽ tiếp tục hoạt động.
“Em luôn ủng hộ quyết định của chị mà.” Giang mỉm cười thì thầm.
Nguyên thấy nắng len qua những hàng cây chiếu xuống, sáng bừng cả không gian.
D.Q
(TCSH56SDB/03-2025)
NGHĨA THÂN
Thời sinh viên tôi thường đi làm thêm ở quán bar hay những nhà hàng dành cho khách Tây. Tôi sang phố Phạm Ngũ Lão xin làm phục vụ nhà hàng. Lúc đó tôi nghĩ rằng làm ở chỗ có khách nước ngoài có thêm thu nhập và có thể trau dồi kiến thức, ngoại ngữ.
HỒNG NHU
Tà-Dnga bước những bước uyển chuyển về bản. Mái tóc dính mồ hôi, vương trên khuôn mặt trắng ngần. Chiếc váy còn mới, có nhiều mầu sặc sỡ viền dưới gấu, bó sát lấy tấm thân thon thon.
NGUYỄN NGUYÊN NHUNG
L.T.S.: Nguyễn Nguyên Nhung, sinh năm 1977 tại Huế. Cô gái 16 tuổi này hiện là nội trợ một gia đình nghèo đông người. Cô đang cặm cụi học nghề để giúp bố nuôi đàn em nhỏ. Và cô bắt đầu viết...
NGÔ THIÊN THU
(Ngô Thiên Thu sinh năm 1965 tại Huế. Sinh viên năm thứ 5 Khoa Ngoại ngữ Trường ĐHTH Huế năm 1992).
ĐOÀN QUỲNH ANH
Đoàn Quỳnh Anh sinh năm 1970 tại Đồng Hới. Hiện là nữ sinh viên năm thứ 4 Khoa Văn Trường Đại học Tổng hợp Huế.
NGUYỄN HỮU THÔNG
Ông Hàn đã yếu lắm... người ông quắt queo lại, chỉ còn da bọc xương. Chứng suy nhược tuổi già đã đến thời kỳ nhà thương trả về cho gia đình, nhưng không hề làm ông thay đổi nét yên bình trong đôi mắt.
Đặng Thành - Trần Đình Xuân Dũng
Thành Phương - Phạm Nguyên Tường - Nhật Lệ
LTS: Lê Thị Minh Nghĩa, một nữ sinh mực tím của phố biển Quy Nhơn. Em đã thầm lặng bền bỉ thử bút trên mươi lăm truyện ngắn, với ước mộng tốt nghiệp Phổ thông Trung học, sẽ đầu đơn thi vào Trường Đại học Viết văn Nguyễn Du. SH nồng nhiệt và cảm động giới thiệu "cô bé câm lặng" niềm ước mộng tương lai mà nữ sinh mực tím đang mong muốn thể hiện, nắm bắt...
Nguyễn Hồng Hạnh sinh tháng 1.1968, tại Huế. Sinh viên Khoa ngữ văn Đại học Tổng hợp Huế. Hội viên câu lạc bộ Văn học thuộc Nhà văn hóa Thành phố Huế. Sông Hương xin trân trọng giới thiệu những bài thơ đầu tay của Hồng Hạnh
SÔNG HƯƠNG
PHẠM THỊ ANH NGA
(Đại học Sư phạm Huế)
Hoài Thi - Phạm Huy Ngữ
LÊ THỊ HOÀI NAM
Nàng ngả đầu trên một chồng gối chăn cao ngất. Hai tay vòng ra phía gáy. Rõ là nàng đang ở trong tư thế hoàn toàn không thoải mái. Nhưng nàng thích thế. Cặp mắt nàng bất động nhìn dán vào bức tường màu khói hương mà dưới ánh sáng của ngọn đèn néon dễ gợi cho người ta cảm giác trong suốt, trong suốt đến trống rỗng.
QUỲNH NHƯ
"…Chỉ một mình, đêm khuya thao thức vắt tay lên trán, nước mắt đầm đìa tôi mới khẽ gọi "Mẹ ơi, mẹ ơi" như một đứa bé. Những lúc ấy tôi cô đơn vô cùng. Không có gì trên trái đất nầy có thể lấp bằng được. Người ta dù lớn dù nhỏ đến đâu đều cần đến mẹ biết bao nhiêu…"
Đây là một hoạt động xã hội thường kỳ đầu tiên mà Sông Hương quyết tâm thực hiện, nhằm góp phần động viên một cách học và dạy Văn sinh động, hấp dẫn trong trường học.
Hồ Hồng Sâm - Hoàng Thị Thương
LÊ HÙNG VỌNG
Đến lúc cô tình nhân thứ tư chia tay anh chàng kỹ sư Tân không một lời từ giã thì tiếng tăm của anh ta trong giới chị em ở đây đã nổi như cồn.
Sáng nay (29.7), Tạp chí Sông Hương đã tổ chức giới thiệu tác phẩm “Đi tìm nhành hoa thạch thảo” của tác giả Lê Duy Đoàn. Đến dự có đông đảo bạn đọc cùng các nhà văn nhà thơ tại Thừa Thiên Huế.
LTS: Trong Đêm thơ tự chọn tại tòa soạn Sông Hương, tác giả được mọi người chú ý lại là một tác giả mới, rất mới: Nguyễn Thị Thái (còn có tên gọi là Tuất), hiện đang là một thợ may bình thường ở xã Xuân Long thành phố Huế.
Tôn Nữ Ngọc Hoa - Ngô Anh Phương - Hoàng Phương Vỹ