Tự tình đêm mất ngủ Ta có nợ nần gì không hả gió?... Mà hàng tre xao xác mãi ngày về Cơn mưa chiều mát dịu mảnh đời quê Cho bớt dầu dãi phận người lam lũ Mẹ nằm thương le lói ánh trăng khuya Chưa sáng nổi ước mơ thời con gái Cánh chuồn ớt mang tủi hờn đi mãi Thăm thẳm xa vời vợi phía mây ngàn Ai khao khát ngủ trên đỉnh Vinh Quang Xin chớ vong ân quên lãng mọi điều Bởi chúng ta sống một thời túng thiếu Kiếp rạ rơm trỗi dậy tự đất buồn Hạt gạo quê nuôi dưỡng những tâm hồn Mẹ chắt chiu để dành mùa no ấm Manh áo sờn ướt lưng cha thắm đẵm Giọt cần lao cháy bỏng cả tình đời Dòng sông kể sao hết nỗi đầy vơi Con đò trôi âm thầm qua ngày tháng Bóng cò đêm quê mình còn gầy lắm Vội rủ nhau bay về hướng mặt trời Hoa cải Hoa cải vàng ngời ngợi nắng Dung dị một mảnh đời quê Ai bao năm lạc lối về Bỏ quên mấy mùa hoa cải Bên sông có người con gái Chiều chiều ra đứng ngóng trông Thấy hoa cải xinh như mộng Đắm say mê mẩn tháng ngày Thế rồi triền đê từ ấy Không còn gặp lại dáng xưa Giờ em nháo nhào chợ búa Rẽ ngang sang bến vội vàng Gió rủ nhau đi lang thang Hoa cải héo vàng mùa cũ Nửa khuya con thuyền mê ngủ Chợt nghe lời ru... bàng hoàng... BÙI ĐỨC VINH (nguồn: TCSH số 143 - 01 - 2001) |
PHẠM BÁ NHƠNĐôi chân bước giữa phố người nắng nhạtChợt nhiên nghe giọng thác đỗ quyên xưaThuở ta đến em cũng vừa mới đếnMưa đầu mùa rớt xuống hạt lưa thưa
NGUYỄN TIẾN CHỦNGBồng con đứng tự bao giờMà thành tượng đá Vọng Phu thế này?
THIỆP ĐÁNGĐiệu slow ru ngủ những ghềnh đáSự êm dịu chậm rãi của sóng biểnVà những chiếc hài thuyền lửng lơNhư không biết về đâu
TÔN PHONGLam lũ đôi taycày xới cánh đồng mộng mịgieo gặt rong rêu
NGUYỄN HỮU QUÝMưanhư đã từng mưatrên ngực em.
TRẦN HỮU LỤC...Làng xưa chớp loè đèn xanh, đèn đỏCồn cát ơi! Nhớ quá một mảnh trăng quê...
NGUYỄN ĐÔNG NHẬTMây bay điCó tiếng động gọi về ngày đã mất.
LÊ ANH DŨNG...Áo dài em nền nã dịu dàngrơi hết kiếm anh hùng Lương Sơn Bạc...
DZIỆP THẢO MINH DZƯƠNG Tặng MẹNgồi nép vào mãi phía trongNgười hay dấu hỏi mà cong thế này
ĐOÀN LAMcòn đâu áolụa xênh xangrêuxanh đền các lầu vàng hiênmưa
Rồi một ngày bước giang hồ chợt mỏiTa bỗng thèm một góc ấm, bỏ cuộc chơi,Nơi ta về sẽ chẳng còn ai ở đó,Lối đã rêu, buồng đã quạnh hơi người...
Nhảy múa bên triền sôngCác em có nghe thấyỞ nơi nào, cá quẫy mơ hồỞ nơi nào, đất đang lởỞ rất xa thế giới con người?
LTS: Trại sáng tác Văn học Nghệ thuật của Ủy ban toàn quốc Liên hiệp các Hội VHNT Việt Nam tại Cố đô thơ mộng đã bế mạc cách nay hơn 1 tháng. Trong ký ức của Huế bây giờ là một khoảng trống mênh mang tình mà “loài - thi - sĩ” đã giăng mắc như những dấu lặng không thể mờ phai trên hình hài từng nẻo phố… Sông Hương trân trọng giới thiệu chùm thơ rút từ hơn 100 tác phẩm ở Trại viết Cố Đô.
Có thể ngày mai cỏ sẽ mọc đều hơnDưới bước chân mình anh sẽ nghe nhịp đời tan chảyEm định cư trong những ký ức thời gian nhập nhòe mùa phượng đỏMột góc Huế bình yên Thiên Mụ nắng chan vàng
Người gieo mùa thu trong thành phố bỏ đi rồibỏ hoang công viênbỏ hoang những con đường thông thốcbỗng thấy lạ những mặt người, lạ trời, lạ đấtcòn mỗi ngọn heo may bạn cũ dẫn đường
...Trăng non hé cửaCuội lẻn thăm nhàMây ôm chăn cưới, ru giấc CuộiVà...
Có những mùa hè không nắngvà mùa thu không trăngthời gian đi trên những lối mòn không thể thấy.
Thời mặt đất thiếu mênh môngCá nhân lang bạt chân trầnChạy tích cực trong mọi hình thức
Ta đã sống, và ta còn sốngCháy hết mình vì phẩm giá kiếp ngườiTa đã trải vô vàn cay đắngNên bây giờ đời càng đẹp gấp đôi
...Sao nhiều việc vẫn còn im lặng đáSức ỳ nào?Sao nhiều việc không bén nhanh như cứu hoả...