Tự tình đêm mất ngủ Ta có nợ nần gì không hả gió?... Mà hàng tre xao xác mãi ngày về Cơn mưa chiều mát dịu mảnh đời quê Cho bớt dầu dãi phận người lam lũ Mẹ nằm thương le lói ánh trăng khuya Chưa sáng nổi ước mơ thời con gái Cánh chuồn ớt mang tủi hờn đi mãi Thăm thẳm xa vời vợi phía mây ngàn Ai khao khát ngủ trên đỉnh Vinh Quang Xin chớ vong ân quên lãng mọi điều Bởi chúng ta sống một thời túng thiếu Kiếp rạ rơm trỗi dậy tự đất buồn Hạt gạo quê nuôi dưỡng những tâm hồn Mẹ chắt chiu để dành mùa no ấm Manh áo sờn ướt lưng cha thắm đẵm Giọt cần lao cháy bỏng cả tình đời Dòng sông kể sao hết nỗi đầy vơi Con đò trôi âm thầm qua ngày tháng Bóng cò đêm quê mình còn gầy lắm Vội rủ nhau bay về hướng mặt trời Hoa cải Hoa cải vàng ngời ngợi nắng Dung dị một mảnh đời quê Ai bao năm lạc lối về Bỏ quên mấy mùa hoa cải Bên sông có người con gái Chiều chiều ra đứng ngóng trông Thấy hoa cải xinh như mộng Đắm say mê mẩn tháng ngày Thế rồi triền đê từ ấy Không còn gặp lại dáng xưa Giờ em nháo nhào chợ búa Rẽ ngang sang bến vội vàng Gió rủ nhau đi lang thang Hoa cải héo vàng mùa cũ Nửa khuya con thuyền mê ngủ Chợt nghe lời ru... bàng hoàng... BÙI ĐỨC VINH (nguồn: TCSH số 143 - 01 - 2001) |
Em huyền ảo với mùi hương hoa đạiVà trắng trong như một búp sen hồTôi lầm lỡ nói lời vụng dạiKẻ phàm phu tục tử đến sân chùa.
Người nghệ sĩ lang thangMùa xuân chạm khắc nụ cười ẩn sâu trong từng ô vuông cửa khép
Ơi con chim nhỏ của ta ơiBão tố đêm qua đã dịu rồiNước nước vây quanh thành ốc đảoChỉ còn chim nhỏ với ta thôi
...Ta chỉ là hạt bụiGiữa đất trời mênh mông...
ngày tình yêu chớm nởnhững bông hồng ngát hươngbây giờ hoa, em hỡicánh rã rơi lạnh lùng
...Đàn bướm bay quaÔi những đàn bướm cứ bay qua vườn...
...Bao năm dựngđá nằm chơi với rừng...
...Bon chen lắm chỉ mệt ngườiHồn nhiên bố sống cuộc đời hiền lương...
Linh hồn đã bay...
...Hoa giấy có màu sao không nói...
Có ai không? Tiếng kêu ném vào chiều. Mùa xuân im lặng. Nghe rõtiếng những mầm cây cục cựa. Thì ra chiều này chưa gió ở hoàng hôn.
Tôi đi về phía cánh đồngBất chợt nghe tiếng nhọc nhằn lúa hátVọng từ thẳm sâu đất đai trăn trở...
Khư khư ôm bóng Lam Kiềutrăng lùa Cuội xuống phì nhiêu cánh đồng
Áo em màu trắng mịnDưới trăng ngời sáng trongÁo anh sờn vai bạcTrăng sáng xanh màu rong
Chừng hoa hồng kiếp trước đã hoa khôi và hoa lựu cũng từng là đốm lửa
Cánh đồng tuổi thơ gặt gió heo mayNgày cưỡi lưng trâu, diều trăng đêm thả
Hoang vu. Đêm màu xanh trở dạ. Đom đóm lập loè ma trơi. Lũng sâu mưa khóc. Sáng ra rừng lộng lẫy triệu chồi non. Tôi ca vui trong nắng.
Giọng nói chỉ còn thoang thoảngđồng cỏ hoa vàng
Chợ hoa phiên Tết thêm đôngNgười xinh bán cúc bán hồng khéo chưa?
Trên thiên đường ai biếtBao kiếp người kiếm tìm