Lê Từ Hiển - Nguyễn Như Huyền
Ảnh: internet
LÊ TỪ HIỂN
Câu kinh thứ 13
Tặng Trịnh - người mãi hát kinh Việt
địa đàng hồn Anh
Em trộm nhành hoa tím
rồi hát tuổi mình
nỗi đau màu xanh
không giấu nỗi trùng khơi sóng cả
cơn thủy tai xô ngã những chân thành
Anh mê mải
niềm vui vương vãi
Em vun nỗi buồn
nuôi gốc yêu thương
câu phổ độ vang rền
Đêm nguyệt thực
dưới chân nguồn
rơi trắng
đóa trinh hương
NGUYỄN NHƯ HUYỀN
Nghe Một cõi đi về, nhớ Trịnh Công Sơn
Lãng du trong cõi trăm năm
Còn toan gánh cả không gian đi về
Bồng bềnh nhịp bước si mê
Tấm thân cô lẻ vọng về âm xa...
Biết đâu nguồn cội quê nhà
Đôi chân đành mỏi bờ xa tuyệt mù
Xin người nằm xuống giấc mơ
Thiên thu một cõi đi về yêu say.
(SH302/04-14)
LÊ VI THỦY
NGUYỄN LÃM THẮNG
MAI TUYẾT
TRẦN TỊNH YÊN
Mai Quỳnh Nam - Nguyễn Ngọc Hạnh - Từ Dạ Linh
LÊ HOÀNG ANH
THANH THẢO
DUYÊN AN
NGUYỄN THÁNH NGÃ
VŨ TUYẾT NHUNG
HUỲNH MINH TÂM
ĐÔNG HÀ
THY NGUYÊN
TRẦN VĂN LIÊM
ĐINH TIẾN HẢI
Nguyễn Hữu Quý - Bùi Sỹ Hoa - Nguyễn Đức Hưng - Trần Huy Minh Phương - Hoàng Vũ Thuật - Lâm Bằng - Tô Ngây
NGÔ QUANG HUỆ
NGUYỄN QUÂN
Những câu thơ của Trần Việt Hoàng như áng mây không ở lại mà điểm xuyết bóng mình trên dòng thời gian. Hình ảnh thơ là thế mạnh trong thơ Hoàng, soi thấy giấc mơ hao gầy, chái bếp của mẹ, lũy tre sân nhà, mái rạ tẩm đầy nhớ thương, soi thấu “tiếng chuông vọng mòn đỉnh núi”.
KIM LOAN