Lê Từ Hiển - Nguyễn Như Huyền
Ảnh: internet
LÊ TỪ HIỂN
Câu kinh thứ 13
Tặng Trịnh - người mãi hát kinh Việt
địa đàng hồn Anh
Em trộm nhành hoa tím
rồi hát tuổi mình
nỗi đau màu xanh
không giấu nỗi trùng khơi sóng cả
cơn thủy tai xô ngã những chân thành
Anh mê mải
niềm vui vương vãi
Em vun nỗi buồn
nuôi gốc yêu thương
câu phổ độ vang rền
Đêm nguyệt thực
dưới chân nguồn
rơi trắng
đóa trinh hương
NGUYỄN NHƯ HUYỀN
Nghe Một cõi đi về, nhớ Trịnh Công Sơn
Lãng du trong cõi trăm năm
Còn toan gánh cả không gian đi về
Bồng bềnh nhịp bước si mê
Tấm thân cô lẻ vọng về âm xa...
Biết đâu nguồn cội quê nhà
Đôi chân đành mỏi bờ xa tuyệt mù
Xin người nằm xuống giấc mơ
Thiên thu một cõi đi về yêu say.
(SH302/04-14)
LTS: Đây là một trong những bài thơ của anh Thanh Hải trong những ngày cuối đời. Bài này chúng tôi chép trong sổ tay của chị Thanh Tâm, vợ anh. Bài thơ không có đầu đề.
Trong ánh chớp rừng mũi tên tua tủa Mỵ Châu lao trên mình ngựa kinh hoàng Vết lông ngỗng rơi cùng nước mắt Trái tim đớn đau đập với nỗi mong chờ...
Những người vợ tiễn chồng về phía ấycó bao giờ quên đâucon sông đã một thời cuồng xô như máu chảynhư khăn sô khoanh sóng bạc ngang đầu
hay Một đêm của nhà thơ Cao Bá Quát (trích)những con cá vàng ngủ mê trong điện Thái Hoàcặp mắt dấu sau bóng tốitiếng thở dàibàn tay nơi không thấy bàn tayphút chốc đốm lửa loé sángngười lính canh bên con nghê