Trang thơ Nguyễn Thị Thúy Hạnh

15:08 12/06/2018

Nguyễn Thị Thúy Hạnh từng viết “Thơ ca, chẳng phải sao, trước hết là lời tự sự của/ về thân phận?” (Những chuyển động chữ), và trong một bài thơ khác, lại viết: “Sau lưng tôi/ Một chiếc bóng bị thương” (Hà Nội)...

Quả nhiên thơ Nguyễn Thị Thúy Hạnh với những sắc thái lạ, đi ra từ trái tim một cách như nhiên, với những bước chân thanh tân, rất mới của chữ. Chữ như những viên nén chạm đến là có thể vỡ ra, găm những mảnh xúc cảm sắc nhọn vào tâm thức người đọc, phái sinh cộng cảm bùng vỡ. Thơ Hạnh mang tâm thế của một người trẻ, mạch thơ đã ắp đầy truyền lửa suy tư…
Nguyễn Thị Thúy Hạnh hiện đang công tác ở Viện Văn học Việt Nam, đã xuất bản tập “Di chữ” năm 2017. Sông Hương trân trọng giới thiệu cùng bạn đọc chùm thơ của Thúy Hạnh vừa gửi đến.
S.H



NGUYỄN THỊ THÚY HẠNH

Mỹ dạ ngâm

Những bàn tay tự tử trong gió
những cánh hoa đội mồ để múa
tôi ngắm đêm
mưa như sóng mênh mông
Mưa trong trăng
Vành môi cong cong
Lấp lánh nước mắt
Thập giá thơ
Treo những cơn đau
Kéo dài nghìn năm
Mỏi thân xác tôi
Những câu thơ chữ thập
Ngày hôm sau bình yên
Cơn gió anh hôn những giọt nước mắt
Trên môi em



Bóc một lớp vỏ

bóc một lớp vỏ bóc một lớp vỏ bóc một lớp vỏ bóc một lớp vỏ bóc một lớp vỏ bóc một lớp vỏ bóc một lớp vỏ bóc một lớp vỏ bóc một lớp vỏ thấy lộ ra
một thân thể phì nhiêu chữ
mọc lên như cái cây xanh tốt mà
nỗi buồn là con sâu đo bầu trời
dằng dặc bản nháp gió


nào hãy cởi ra từng nỗi đau đớn
cởi bỏ nỗi tủi hổ để nhìn ngắm
một tâm thân trong trắng, nơi cái chết
chờ đợi ta phía trước, rất đỗi mịn êm
tựa cách ta bước vào mặt trăng - bào thai trong bụng đêm



Mù(ư)a thu

một chiều không muốn gặp ai
buông bóng
cựa quậy trong lòng tay cái vành tai đứt
vẽ em hàng mi nhiệt đới đôi mắt như rừng
căn phòng trăng non
mưa rụng đầy tháng tám


mưa rơi như tiếng người già nhai trầu
rồi tạnh bằng màu rong rêu




(TCSH351/05-2018)




 

 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
Tin nổi bật
  • I. Rồi quẩn quanh những tường mưa loang lổtự làm đầy mình bằng im lặng bằng nghe ngóng sự chuyển động của những câu thơ khúc ca xưa trên lửng lơ bìa sách cũ

  • Bạn đã đi qua cây cầu đó, và đã bình thản quay nhìn, những mảnhvỡ những ván đinh dây thừng, những vằn xoắn bứt tung rớt tả tơixuống vực sâu, nơi sóng nước đang ầm ào cuộn xoáy

  • ...Trong vại chượp mắm phơi ngấu những linh hồn cáChảy rân rân trong da thịt con ngườiMáu ta nóng hay là nước mắm...

  • Những thiếu phụ vừa đi vừa vấn lại giấc mơ ngái ngủTrăng non ngậm sương, bầu vú họ ngậm trăng

  • Nhóng nhánh mắt chuồn chuồn bay thấpCỏ gà rưng rức lối gaiVáng trứng rộ tăm tăm mùa cá đẻ

  • Đó là hành trình của gióThổi qua mấy mùa chiêm bao

  • ...kẹt cửa run nắm tay dịu dàngem đã về chưakhông có tiếng đáp lời, không còn ai...

  • Thành phố tôi như một ráng mâyTrôi ngoài cửa gióNhững lóng rêu lần qua tay áo rũ   Cuối sông lơ đãng rượu như mình

  • Em đừng thả nửa giấc mơĐể không qua kịp nửa bờ lá dâu

  • những tình cờ mà con người ngỡ là sự sắp đặt của thượng đếtôi đã gặp ôngmột lầnhai lần

  • Morningtonban mai chạy tới chân mây rắc bạcgặm bình minh nở gặm cỏ non tơlốm đốm trắng những chú bò đực kiêu hãnh

  • lưng chừng sángngực em căng đầy giấc mơ anhlong lanh xanhmùa Đông phương trinh tiết

  • Vú nóngngười đàn bà dán thân thể nâu bóng vàonỗi đợi

  • Một tháng 30 ngàyMột năm 12 thángThời gian có thể đưa ra đong đếmTình yêu không thấy hình hài

  • Ta lặn vào nhau chênh chao nỗi nhớNhững niềm yêu lấm cát cuộn tràoÁnh lửa khuya phải chăng là ảoVẫy vùng trong mắt em sâu?

  • Người đàn bà se bóng tối trong tôikhông đêm tân hôntạo hóa nhọc nhằn đẩy bánh xe tạo hóavòng quay rớt một con ốc như con ốc sên nhòe nhoẹt nước                                                                  trên đường đi qua

  • Người bước vào bức tranh tôikhông sắc màunét cọ vẽ bằng sóng - sóng vang không gian 18 chiềuchật chội cơn mơ

  • Hành hương về núi Thần ĐinhLên chùa Kim Phong trên nghìn bậc đá

  • Mở những khát vọng raCánh cửa đập tan bờ sóngTrái tim không thể hú hớ nổi ngọn gió thơ trên đồi hoang vuMênh mông vỡ vụn và tự mất dần bóng tối lung linh

  • Tôi về vốc nước dòng sôngChút rong rêu cũ phiêu bồng đã lâuCòn đây sóng vỗ chân cầuTiếng đàn xưa lạnh, ngọn cau nắng tàn