Tiếng quê

15:08 26/08/2008
DƯƠNG THỊ HIỀNMong mãi rồi cũng được về quê cũ. Nắng tháng 7 chói chang phả vào mặt ran rát. Hôm nay tôi lại đi giữa đường quê, gom nhặt những ký ức lấm lem thời thơ dại. Con đường này là nơi tôi đến trường, nơi những trưa hè tôi đầu trần chân đất chạy bắt chuồn chuồn cùng tụi bạn. Đường quê cát bụi lọt giữa hai hàng trinh nữ - loài hoa trắng hồng phơn phớt mà ngày xưa tôi thường ngắt cài lên đầu chơi trò cô dâu chú rể. Cô dâu là tôi - một con bé tóc khét lẹt mùi nắng, quần xắn tới đầu gối, hai tay còn ôm gùi lúa vừa đi mót về...

Chiều, trời phủ màu ráng gà ảm đạm, tôi thẫn thờ đi dọc triền đê tìm lại bóng mình xưa. Dòng sông quê nơi tôi ngụp lặn sau những buổi mò cua lấm bùn. Rồi những ngày lũ về nhuộm nước sông đỏ ngầu, rồi khi hạn hán dân làng rầu rĩ, thấp thỏm lo âu vì thiếu nước cho lúa. Còn bọn trẻ chúng tôi ngán ngẩm vì không được bơi lội tung tăng... Ngay sát dòng sông là cánh đồng làng bát ngát. Vụ gặt đã xong, trên đồng trơ lại những cọng rạ xanh vàng. Thoảng trong gió mùi bùn, mùi rạ còn phảng phất. Tôi mở căng lồng ngực hứng chút hương lúa mới còn sót lại. Đàn cò trắng chấp chới, dập dờn tìm về bến đò cũng như tôi đang tìm về thuở ấu thơ bình yên, dịu ngọt. Xa xa, trên bãi đất hoang, bọn trẻ con cũng chơi trò đánh đáo, chọi gà, tiếng hò hét ầm ĩ...
Trời chập choạng tối, tôi trở về nhà ngoại. Trong bếp ngoại đã chuẩn bị cho tôi món cua dầm khế thơm phức. Ngày xưa tôi chỉ thích mỗi món này. Vì thế, bữa nào ngoại cũng có tô canh giành riêng cho tôi.
Cả ngày đi dạo, bụng đói cồn cào; tôi ngồi vào bàn ăn liền một mạch. Loáng cái nồi canh đã sạch veo. Ngoại lắc đầu mắng yêu: “Cha bố cô, ra thành phố mà cũng không thay đổi được nước ăn xấu. Chả trách gì ngày xưa dì Năm cứ gọi là con lém láu". Tôi cười ngượng nghịu.
Tối đến, tôi leo lên giường cùng ngoại. Tôi rúc vào nách ngoại để mường tượng lại những ngày xưa ngoại kể cổ tích. Mùi trầu thân thương, ấm nồng toả khắp người ngoại. Ngoại đã ngủ tự lúc nào, nhưng bàn tay nhăn nheo vẫn còn vuốt trên tóc tôi. Tôi không sao ngủ được - một cảm giác là lạ thân thương. Tôi vén màn trở dậy ra vườn. Trăng tháng 7 sáng vằng vặc, lấp loá dưới đáy ao, rắc vàng lung linh trên  cành bưởi già. Và đâu đây tôi nghe tiếng cựa mình rất khẽ của chồi non. Bản nhạc hoà tấu mà dế ngân lên phá tan khoảng không tĩnh mịch. Tiếng chú tắc kè trên núi chốc chốc lại vọng về.
Những âm thanh ấy ngày xưa quá bình thường, tôi không bao giờ để ý. Nhưng hôm nay nó trở về trong tôi rất đỗi thiêng liêng. Tiếng dế hay lời đồng vọng của tuổi thơ tôi từ miền quê bao yêu dấu. Tôi lắng nghe bằng cả trái tim mình - tiếng thì thầm quê hương.

D.T.H
(nguồn: TCSH số 160 - 06 - 2002)

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
  • HOÀNG PHỦ NGỌC TƯỜNG

    (Mạn đàm với nhà văn Quang Huy về Hội nghị quốc tế IBBY 86)

  • LÂM THỊ MỸ DẠ

    Ngày xưa trái đất chưa có loài hoa. Bỗng một buổi sớm, tia nắng nhìn thấy một đốm đỏ tròn tựa như màu mặt trời. Đốm đỏ ấy xòe ra trên một cái cây bé nhỏ, lá mảnh mềm.

  • THÚY BẮC

    Cửa sổ gần bàn cu Và ngồi học, có một cây ớt mẹ trồng vào chậu đất để ngoài hiên. Cây ớt quả tím, hoa cũng màu tím, quà bác Tâm tặng mẹ. Không phải chỉ cu Và với mẹ thích cây ớt mà hàng xóm cạnh nhà ai cũng thích. Cây ớt quanh năm có hoa. Ăn hết lứa quả này, hoa lại kết lứa quả khác.

  • Đồng Thị Ngãi Lan - Đỗ Anh Tịnh

  • LGT: “Con thấy trong hồn con lững thững/ Một hành tinh không bóng người/.../ Ngồi ngủ gục bên khúc ca buồn vô vọng/ Ôi những ngọn gió đã giúp nến tỉnh ngộ”. Ấy là những câu thơ Nguyễn Trương Khánh Thi viết về Ba mình là cố nhà văn Nguyễn Xuân Hoàng (mất năm 2006).

  • VĂN LỢI Mèo già Xám Vằn dường như chán ngán cảnh vật chung quanh và chính cả ngôi nhà mình ở, vào đâm ra bần thần, nghĩ ngợi. Trong rừng chắc hẳn sẽ có nhiều con vật xứng đáng để mình kết bạn. Cần phải đi vào đó xem sao - Xám Vằn nghĩ thế và quyết định vào rừng tìm bạn.

  • CỬU THỌ Có một chú cá Thia lia choai choai mới lớn, mình có vẩy xanh biếc, ánh lên rất đẹp. Trên chỏm đầu chú lại mọc lên một cái kì vểnh cao màu đỏ lửa trông như cái sừng trên đầu rồng. Vì vậy, chú được các cậu bé đặt cho cái tên oai vệ: Thia lia Rồng.

  • Lê Ký Thương - Nguyễn Loan

  • THIẾU HOA Ngày ấy...

  • Vương Hiền - Hoàng Dạ Thi - Nguyễn Thanh Kim - Lê Ký Thương

  • VI-TÔ-TÁT PẾT-KÊ-VI-XI-UÝT(Văn chương Xô Viết, số đặc biệt Thiếu Nhi 1984)

  • VĂN LỢITheo mẹ đi kiếm ăn, trống Choai thấy được nhiều cái lạ và hiểu lắm điều hay. Nhưng có một điều khiến trống Choai thắc mắc hoài, ấy là vì sao người ta ít để ý đến trống Choai, dù trống Choai có cố chạy nhảy, hoặc đập đập đôi cánh tí xíu, để tạo ra tiếng rẹt, rẹt lạ tai cũng không gây được chú ý cho ai. Còn bác trống Cồ thì bước ra khỏi chuồng đã được người ta nhìn ngắm rồi.

  • LÂM THỊ MỸ DẠ- Này, cậu bé, cậu biết vì sao tôi đến đây không?- Tôi biết rồi, cậu đi với mẹ tôi chứ gì?- Vâng, mẹ cậu đã đón tôi đến làm đẹp ngày sinh nhật của cậu.- Thế mẹ tôi đã nói với cậu như thế nào?

  • PHẠM THỊ BÍCH THỦYBuổi sáng ông mặt trời vươn vai tập thể dục sau một đêm ngủ ngon lành, trông cứ tròn vành vạnh. Ánh nắng lại ngời lên chan hòa, rực rỡ. Những lá thông rì rào kể chuyện cho ngọn gió nghe. Chúng cùng nhau dạo bản nhạc êm dịu muôn thuở.

  • Huỳnh Quang Nam - Nguyễn Trác - Tuyết Nhung

  • NGUYỄN THỊ VÂN ANH Lâm bé nhất nhà, là em út nên được cưng chiều nhất. Thế nên Lâm là đứa bé có nhiều đồ chơi nhất trong xóm. Một năm có bao nhiêu ngày lễ, ngày tết thì bấy nhiêu lần út Lâm được tặng đồ chơi. Đồ chơi chất đầy các ngăn tủ của chú bé.

  • Nguyễn Hoàng Sơn - Ngô Minh - Kiki

  • ĐÔNG HÀThực hiện kế hoạch hoạt động hè năm 2010, nhằm khuyến khích phong trào sáng tác văn thơ của thiếu nhi, đồng thời tạo điều kiện cho các em giao lưu, trao đổi kinh nghiệm và tìm nguồn cảm hứng, Nhà văn hóa Thiếu nhi Huế phối hợp với Hội LHVHNT, Phòng VHTT và Phòng GDĐT Thành phố Huế tổ chức trại sáng tác văn thơ thiếu nhi năm 2010 dành cho các em đạt giải cao trong cuộc thi sáng tác thơ văn “Cây bút tuổi hồng” và các em đang sinh hoạt tại CLB Sao Khuê Nhà Thiếu nhi Huế.

  • PHẠM THỊ THANH TÚTrong khu rừng kia có một tòa lâu đài xây bằng đá quí. Không ai biết tòa nhà được xây từ bao giờ nhưng chắc là đã lâu lắm, vì những phiến đá đã được thời gian mài nhẵn bóng như những tấm gương soi. Vân đá nhiều màu nổi lên những hình thù kỳ dị. Tòa lâu đài ẩn kín dưới vòm lá của những cây cổ thụ, đứng xa không thể nhìn thấy được.

  • VĂN LỢI Thuở ấy, ở một cánh rừng nọ có một bông hoa màu trắng. Trắng đến nỗi làm sáng cả một khoảng xung quanh nó.