Thuyền trưởng Chỉ có một con đường, tên là vô tận Chỉ có một lỗi lầm, tên là quá khứ Chỉ có một màn đêm, tên là đại dương Sa mạc câm lặng kia Đã trôi ngàn năm dưới mặt trời thiêu đốt. Ta đã thấy quanh ta Mỗi ngọn sóng hé một khe cửa Những mắt cá nhạt hồng chảy trong mê lộ Như ký ức chảy trong đêm lặng gió Như máu tim ta bạc nhược đã lâu rồi. Tiếng gọi thì thầm của vì sao cuối trời Trong suốt như một dòng nước mắt Chảy dài trên gò má vô danh Chiều thứ bảy cuối cùng trên trái đất. Chỉ có một con đường, tên là vô tận Xin chớ hoài công tìm kiếm con tàu mang theo linh hồn tôi. Hà Nội Những ô cửa không quen đầy ắp tiếng cười Những vườn sỏi tôi lỡ quên đi Nơi sắc màu đã thành xác ướp Hà Nội của tôi Thật nhiều lá Thật nhiều phố Thật nhiều những chiều buồn. Đầu ô sáng nay hửng nắng. Tôi đi, ngực phong phanh Tay đút túi quần, chẳng cần cố nhập cuộc Thích thú ăn một que kem toàn nước đá Qua chợ Bưởi, mua bó dọc mùng chẳng biết để làm gì. Xám nẫu trong mưa Con đường không định trước Vẫy gọi đôi chân về phía ngoại thành Đèn đỏ ngã tư, mắt đàn ông mệt mỏi Những gót chân bí ẩn đi về. Hà Nội của tôi Dãy bàng trơ trọi Có thể chúng đã từng trẻ, từng vui Nơi thánh địa của những ngày lửa đạn? Con đường vẫy gọi tôi về phía ngoại thành. Đào Nhật Tân mùi hương khác rồi Vẻ đẹp đàn bà đã tàn tạ đi Đến cả mưa xuân cũng khác. Thật kinh tởm những xác chuột vứt ra đường. Hà Nội ơi, Vì sự hèn hạ của chính mình mà tôi khóc. Nhưng đêm đã về, đêm đã về Dịu dàng như sự bất tử Trong gió sông Hồng trên triền đề cao. Rượu Có thể bên ngoài là một chân trời khác? Niềm hoan lạc cay đắng Nhưng có chim thú nào hưởng được cùng ta! Có thể bên ngoài là một chân trời khác? Hãy nhìn vào đáy cốc Như nhìn thấu đại dương: Những vòng sóng đang lan tới chân trời. Chúng tượng trưng cho điều gì - Những vòng sóng từng làm tôi hãy hùng Từng làm tôi say đắm? Chúng tượng trưng cho điều gì? Chúng tượng trưng cho điều gì? Giác quan chỉ nói lên niềm tuyệt vọng. Những vòng sóng đang lớn dần lên Tôi nín thở đợi mùa biển động. Giấc ngủ của sách Ngủ trên giá đầy bụi Mơ giấc mơ có những vòng khói Những bóng ma, muông thú, người tình, Những thế giới biệt lập sẵn sàng xẻ chia Nhưng không bao giờ chịu hòa nhập, Những âm thanh sẵn sàng vang lên Nhưng mãi mãi là âm thanh câm lặng, Những linh hồn đã chết lâu rồi Nhưng sẵn sàng sống lại Cựa quậy, ca hát, nói cười Trong đêm dài ẩm ốc mùi gián và lông chuột, Một bài thơ chợt hiện, Và thân thể non tơ đang lớn dần lên của con trai tôi. Giấc ngủ của thời gian, màu trắng, đang từng phút ngả vàng Mô phỏng sự bất tử Như tiếng mọt đục vào đêm tối Những vì sao nhẫn nại sáng phía chân trời. NGÔ TỰ LẬP (nguồn: TCSH số 149 - 07 - 2001) |
PHAN ĐẠO
LỮ MAI
NGUYÊN HÀO
PHAN LỆ DUNG
PHAN LỆ DUNG
HUỲNH THỊ QUỲNH NGA
Nguyễn Nguyên Phượng - Trần Tịnh Yên - Lê Tấn Quỳnh - Nguyễn Thánh Ngã - Nguyễn Ngọc Hạnh - Nguyễn Lãm Thắng - Đinh Hạ - Ngàn Thương - Nguyễn Loan - Triệu Nguyên Phong - Đỗ Thành Đồng - Đặng Như Phồn
NGUYỄN ĐÔNG NHẬT
ĐỖ THƯỢNG THẾ
LÊ VI THỦY
Duyên An - Vĩnh Thông - Nguyễn Hữu Phú - Huỳnh Gia - Trịnh Bửu Hoài
Nguyễn Minh Khiêm - Trần Thị Tường Vy - Lê Viết Xuân - Thiều Hạnh - Trường Thắng - Nguyễn Thế Bính
NGUYỄN VĂN SONG
NGUYỄN HỒNG VÂN
TRẦN QUỐC TOÀN
MAI TUYẾT
NHẬT CHIÊU
NGUYỄN LÃM THẮNG
Trần Ngọc Hòa - Trần Thu Hà - Phan Trung Thành - Phan Văn Chương - Lò Duy Bưu
TRẦN ĐỨC TÍN