Nguyễn Hoàng Thọ - Phùng Tấn Đông - Đỗ Quyên - Hà Văn Sỹ
Minh họa: Nhím
NGUYỄN HOÀNG THỌ
Buổi chiều và những người bạn
Tặng những người bạn Huế 12/4/1972
Thần mặt trời gom những vệt nắng cuối ngày
vào chiếc rương hoàng hôn không có đáy
cuộc đụng độ giữa chim non và mãnh thú
diễn ra ác liệt bên ngôi trường cổ…
Mưa đêm và bão tố
sương sớm và trăng non
mất và còn
giao thoa trên mắt người trầm tích
Người họa sĩ trở về mang theo chiếc lông vũ
vẽ trong bóng đêm xa lắc mặt trời
vẽ ánh trăng khuya nguyên thủy phận người
những bức tranh không màu
trong veo
mộng mị
Những người đi về sau
bận bịu áo cơm
mỏi mòn triết lý
ghi những trang văn tím rịm mắt môi mình.
PHÙNG TẤN ĐÔNG
Lúc này ở đây
“…giữ kỷ niệm của sóng trong nhà kho của muối”
(René Char)
lúc này ở đây anh muốn la lớn anh đang bị nhốt
trong những cao ốc trong đám đông những bàn tiệc
rượu thịt ê hề
trong một bài diễn văn dài nhân danh này nọ không
có bạn bè không có em có anh trong đó
mùi nước hoa đã đến lúc gây ô nhiễm
anh ngột thở trong áo váy diêm dúa
lúc này ở đây anh muốn nói anh thèm vi vu một giọt
nước trên đọt cây cao rơi cuống cuồng bập bênh với
gió
những xanh biếc chớp sáng
những cú liệng đớp của chim bói cá
lúc chân trời sôi lên cơn bão
thà vậy còn hơn những lặng im mỏi mệt một hải
cảng đóng băng
anh nói anh thèm nằm duỗi chân bên em
nghe thân thể em dậy sóng
ký ức mặn đắng trong anh hãy yêu nhau thôi đã đến
giờ
lúc này ở đây anh muốn nói đã đến lúc về yêu trở lại
một mùa thu trên vòm cao gió thổi
những hạt mưa óng ả không lời
anh muốn tan trong máu em
để một đời câm nín
không nói không bao giờ nói
chia biệt làm anh đau
về yêu một rẻo mây xa một bờ nước vắng
những năm tháng đường xa mỏi mệt
những tuổi tác già nua bệnh tật
quên đi như từng quên
một sớm thái hòa em đến
trên cao mù mây một tia nắng rớt
con chim sâu giương mắt nhìn anh
xanh thăm thẳm màu trời
như chưa như chưa mưa khuya đêm dài đường xa
bóng đổ
ĐỖ QUYÊN
Lá thư chiều nay
Em viết thư cho tôi
Giữa tháng ngày sinh nở
Em mang con với người
Với tôi tình dang dở…
Chỉ dăm lời thăm hỏi
Gần tháng trời mới xong
Dưới cùng - Dòng tái bút:
“Con em vừa lọt lòng!”
Lá thư này em viết
Trong nỗi đau đời người
Còn lá thư lần cuối
Một đời duyên chia phôi
Ngàn lá thư đã đọc
Nghìn lá sẽ tới tay
Có dâng niềm xúc động
Như lá thư chiều nay?
HÀ VĂN SỸ
Nụ hôn
Nụ hôn xưa dẫu vội vàng
Sao em đành đoạn sang ngang ngậm
buồn?
Nụ hôn chiều ấy mưa tuôn
Đất trời ướt một thiên đường đôi ta
Nụ hôn chưa thể xóa nhòa
Chẳng say sao lại vỡ òa cuộc vui?
Nụ hôn chiều nhớ em tôi
Ngây thơ vương một góc trời... đầy hoa!
Nụ hôn chiều ấy nào xa
Tóc thề xưa với nhạt nhòa thu bay
Nụ hôn gửi gió tìm mây
Sợi buồn níu lại vạn ngày... nhớ em.
(SHSDB25/06-2017)
Ý NHI
Trần Minh Tạo - Trương Vạn Thành - Vĩnh Nguyên - Nhất Lâm - Châu Thu Hà - Nguyễn Thành Trung - Hà Duy Phương
MAI DIỆP VĂN
HƯỜNG THANH
Ngô Xuân Hội - Nguyễn Đức Mậu - Nguyễn Thụy Kha - Dương Thành Vũ
Văn Công Hùng - Kai Hoàng - Trần Phương Kỳ - Vũ Dy - Nguyễn Man Kim - Đức Sơn - Pháp Hoan - Nguyễn Đạt - Khaly Chàm
LÊ THÀNH NGHỊ
P.N.THƯỜNG ĐOAN
TRỊNH CÔNG LỘC
Lê Văn Ngăn - Thanh Thảo - Vĩnh Nguyên - Hồ Hồng Trâm - Đăng Vũ - Mai Văn Hoan - Nguyễn Hữu Quý - Nguyễn Đức Quang
Trần Thị Tường Vy - Nguyễn Nghĩa - Nguyễn Hoàng Thọ
LGT: Võ Công Liêm quê quán Vỹ Dạ. Bắt đầu làm thơ năm 2000 (lúc sắp bước vào tuổi thất thập cổ lai hy). Điều đặc biệt này có ý nghĩa hơn khi đọc thơ anh. Trong thơ, anh đã diễn tả tột độ cái khí thơ mà khi đọc tôi nhận được chất thơ vốn đã tiềm tàng trong anh mà anh không chịu phát tiết những ngày tháng trước đây. Những dòng thơ mang tính quê hương nhưng chứa trong một không gian siêu hình mà đôi khi vấn vương vào một thế giới bồng bềnh, đầy cảm xúc hơn là suy tưởng.
Trần Dzạ Lữ (giới thiệu)
Nguyễn Hưng Hải - Nguyễn Giúp - Nguyễn Thiền Nghi - Vĩnh Nguyên - Trần Thị Tường Vy - Từ Hoài Tấn - Lê Ngã Lễ - Ngàn Thương
LÂM THỊ MỸ DẠ
PHAN HOÀNG
HẢI BẰNG
NGUYỄN VĂN DINH
VĂN LỢI
Đông Triều - Nguyễn Đông Nhật - Nhất Lâm - Nguyễn Tấn Tuấn - Triệu Nguyên Phong
LGT: Khác với những cây bút trẻ cùng thời, Hoàng Thúy đi thẳng vào mạch cảm xúc không qua bước khởi động. Thơ như trạng thái tâm hồn dồn nén, đến thời thì xuất hiện. Điều này hiếm thấy ở một tác giả trẻ. Thơ Hoàng Thúy biểu hiện của vẻ đẹp tự nhiên sâu kín, không phải trau chuốt. Trong trường hợp này thơ chính là hiện tượng linh ứng của con người trước thế giới thiên nhiên và xã hội.
Hoàng Vũ Thuật (gt)