Nguyễn Đức Tùng - Lê Minh Thắng - Kinh Thượng - Thảo Nguyên - Nguyễn Hữu Trung - Lê Trinh - Trương Hữu Thuận - Ngô Minh
Minh họa: Nhím
NGUYỄN ĐỨC TÙNG
Gởi một người đàn bà vừa lái xe vừa khóc, sáng thứ hai
Không phải ai cũng được nhìn thấy
Một con thiên nga trắng toát
Trên mặt hồ tuyết tan
Không phải ai cũng được nhìn thấy
Một lần bộ ngực em
Giữa chăn màn buổi sáng
Đầy bóng tối, ngay cả
Một người đàn ông tuyệt vọng
Không nhà
Cũng biết bỏ mũ ra, trên cầu, trước một con thiên nga
LÊ MINH THẮNG
Khúc biến tấu & mùa
Mùa người vần vũ
cánh đồng mỗi ngày thêm hoang
cơn khát khô con suối
Cắm trong đất
cỏ xanh có biết đau?
Nhiều lúc
lời của cây tỏ tình không ai hiểu
lá sắc mắt người
cánh đồng bất tận
ngọn gió làm chiếc đệm
hư không
Hòn đá thăng thầm triệu năm
làm nên viên cuội
hạt cát nhỏ bé
đắm ngàn con sóng ngoài khơi
Cuộc đời
ngắn theo ngày
dài theo đêm
Khúc biến tấu & mùa người
cánh đồng thao thức chờ giống mới
mặt trời sẽ đổi thay
cuối con đường ta tìm ra hạnh phúc.
KINH THƯỢNG
Chiều Đà Lạt không em
chiều phố Lâm Viên một mình loanh quanh chân sương trắng
cuối nhánh đường vô tận giọt nắng rũ vàng
chiều bâng quơ chuyến thổ mộ liu riu không buồn gõ vó
ký ức ngủ vùi cuối dốc chỉ một mình anh thức trắng
gió rót đầy thung lũng vàng hoa tóc ngắn em một thời hút sâu màu lạnh
hoàng hôn trượt dài vẫn chỉ anh bước chậm
cà phê Night góc xưa bờ sương se lạnh bóng
quán ven hồ và em ảo ảnh treo ngược một đóa hoa hồng
lên giấc mơ anh cũ kỹ đầy vết xước những đường ray
răng móc
hồi cố con tàu bốc hơi nước nhuộm tím chân mây sân ga
chiều quạnh quẻ Đà Lạt không em
THẢO NGUYÊN
Giữ riêng mình
Nắng bất ngờ chợt đến chợt đi
Để mưa mãi loay hoay nơi bến hẹn
rơi
rơi
rơi
Mưa rơi hoài không ngớt
Nỗi buồn dài như mưa.
Phủ lớp màu giấu xôn xao chiều xưa
Bởi không thể nói một lời thành thật
Không níu được ngày hôm qua đã mất
Chỉ ánh nhìn
Còn luyến láy trong nhau.
Không thể nào tung tẩy với đêm sâu
Đừng chát chua, đừng ầm ào giông tố
Bóng người nhạt nhòa giữa miền mưa vỡ
Thương vu vơ chưa nhạt bao giờ.
Chiều gió lạnh
Người rời xa thành phố
Ta chôn chân trong lập thể vô hình
Thôi về gói trong veo làm kỉ niệm
Giữa riêng mình một ngan ngát hương trinh.
NGUYỄN HỮU TRUNG
Bài thơ không có dấu chấm hỏi
ban mai được ủ trong vòng tạm trú
cánh cung mặt trời
tôi bước qua vạch ngày
bằng giấc mơ bình an ướt nụ cười
đêm còn giỡn những âu yếm hoài nghi
tựa nhát sương vung
tôi vẽ một câu hỏi
ngón tay chỉ về phía tận cùng tuyệt vọng
thiếu phụ để tang cho sự phản bội
cái vách in tủi hờn và cô đơn
khép hờ cửa đợi lầm lỗi quay về
tôi vẽ một câu hỏi
cho mùa co ro trong chiếc áo sổ mỏng làn chỉ rét
vá ấm những ban sơ bằng miếng thừa vải nhớ
chụp hơi thở gấp khúc
lòng tay rám nghẹt chờ mong
có bao giờ cuối dòng di cảo
trối lại
câu hỏi đã tượng hình
cho lần hư hao tưởng tượng
không còn hoang thang
LÊ TRINH
Độc hành số 1
Áo tơi, túi vải lên đường
Ý thu hoang tưởng, trăng hường đồi xa
Chín rồi những trái phôi pha
Dong buồm nhẹ bẫng, nương nhờ tiêu dao.
Độc hành số 2
Tìm một mảnh đất
Cất một mái tranh
Quanh quanh ngày tháng nhấc hũ sành.
Thả bò lên núi lùa chiều biếc
Hoa cỏ xuân thì đan mênh mang
Gieo hạ tinh mơ, gặt ngày thu
Ngủ đông dưới đống cỏ rơm già
Vầng trăng gác mái mang ánh sáng
Soi bước đường ta tới miền xa.
TRƯƠNG HỮU THUẬN
Nghiêng
Chiều nghiêng
Nhả sợi tơ vàng
Công kênh nỗi nhớ
Mơ màng giấc xưa
Hạ nghiêng
Cánh phượng đong đưa
Sân ga hoang lạnh
Chiều mưa tiễn người
Trăng nghiêng
Chênh chếch trêu ngươi
Cung hằng đơn lẻ
Cuội cười gốc đa
Đêm nghiêng
Cô phụ xót xa
Mơn man khắc khoải
Mộng ngà chung chiêng
Em nghiêng
Má lúm đồng tiền
Để tôi chấp chới
Du miên một đời
NGÔ MINH
Trái tim cô ấy với tôi và… anh
Cho vợ Nguyễn Thị Minh Tâm
Và gửi anh Nguyễn Huy Sơn
Trước tôi, anh đã yêu đắm say cô ấy
Lặn lội về nhà, bao lần tìm, gọi…
Nhưng duyên phận không thành
Đành đằng đẵng nhớ thương trong bóng tối!
Tôi cũng yêu đắm say cô ấy
Cô ấy yêu tôi. Và nên vợ nên chồng!
Trời trao cho tôi vòng eo người đẹp
40 năm bao giận hờn, nông nổi
40 năm vẫn nóng bỏng ái ân!
Nhưng, tôi biết trong tim cô ấy còn góc nhỏ cho anh
44 năm mấy lần tìm cách gặp nhau, gửi quà, tặng
sách…
Tôi biết mà không ghen không trách
Và anh không thành tình địch
Vì mỗi ngày cô ấy vẫn bên tôi, nồng nàn dâng hiến
Làm vợ làm mẹ làm bà… chăm chút, lo toan
Đất Nam Định hôm nay, cô ấy dẫn tôi lần đầu gặp
anh
Lần đầu bắt tay nói cười chụp hình kỷ niệm
Ảnh anh và cô ấy bên nhau - tôi chụp
Ảnh tôi và vợ mình, anh chụp tay run…
Người đẹp của tôi ơi
Trái tim em cấu trúc thế nào mà bao dung đến vậy
Trái tim em bài thơ tình rất lạ
Bao năm thổn thức tim anh!
Thịnh Long, Hải Hậu 21/11/2016
(SHSDB24/03-2017)
LTS: Trại sáng tác Văn học Nghệ thuật của Ủy ban toàn quốc Liên hiệp các Hội VHNT Việt Nam tại Cố đô thơ mộng đã bế mạc cách nay hơn 1 tháng. Trong ký ức của Huế bây giờ là một khoảng trống mênh mang tình mà “loài - thi - sĩ” đã giăng mắc như những dấu lặng không thể mờ phai trên hình hài từng nẻo phố… Sông Hương trân trọng giới thiệu chùm thơ rút từ hơn 100 tác phẩm ở Trại viết Cố Đô.
Có thể ngày mai cỏ sẽ mọc đều hơnDưới bước chân mình anh sẽ nghe nhịp đời tan chảyEm định cư trong những ký ức thời gian nhập nhòe mùa phượng đỏMột góc Huế bình yên Thiên Mụ nắng chan vàng
Người gieo mùa thu trong thành phố bỏ đi rồibỏ hoang công viênbỏ hoang những con đường thông thốcbỗng thấy lạ những mặt người, lạ trời, lạ đấtcòn mỗi ngọn heo may bạn cũ dẫn đường
...Trăng non hé cửaCuội lẻn thăm nhàMây ôm chăn cưới, ru giấc CuộiVà...
Có những mùa hè không nắngvà mùa thu không trăngthời gian đi trên những lối mòn không thể thấy.
Thời mặt đất thiếu mênh môngCá nhân lang bạt chân trầnChạy tích cực trong mọi hình thức
Ta đã sống, và ta còn sốngCháy hết mình vì phẩm giá kiếp ngườiTa đã trải vô vàn cay đắngNên bây giờ đời càng đẹp gấp đôi
...Sao nhiều việc vẫn còn im lặng đáSức ỳ nào?Sao nhiều việc không bén nhanh như cứu hoả...
Tặng Hoàng HưngCó thật ông đấy không?Vừa đi vừa đếm bướcNhững bước trầm trên trảng cátMột bước lên, lại một bước lùi về
...Âm dương day trở cuộc sinh thànhMùa tinh tú phong phanh...
Nước cuộn xoáy chỗ sông tìm gặp biểnHãy còn nghe hương cỏ THẠCH XƯƠNG BỒ Nơi cuối sông nhớ về nguồn khắc khoảiSông hiền hòa nên được gọi sông THƠ...
Những đàn bà không chồngNhư những chiếc mâm cổLặng lẽ đầy rêu phong
Kêu sớm, kêu chiều, kêu cả hoàng hônKêu bồ đề xanh (*), kêu tượng đài trắngKêu buốt lá kim trên cây mọc thẳngTiếng kêu nhức nhức Trường Sơn.
...dòng sông quê mang chuyện tình trôi mãisông ơi...
Lê Vĩnh Tài sinh tại thành phố Buôn Mê Thuột, hội viên Hội văn nghệ Đắc Lắc. Năm 1996 anh có mặt trong tập thơ “6 ô cửa sổ” cùng với 5 tác giá trẻ Đắc Lắc; Và là đại biểu chính thức dự Hội nghị những người viết trẻ toàn quốc lần thứ V (1998).Thơ Lê Vĩnh Tài đẹp và buồn, bảng lảng như một tiếng gõ cửa mơ hồ, để lại những ngấn sóng xao xuyến trong lòng bạn đọc.
Con đẻ của Khánh Hoà nhưng là con dâu của Huế. Lê Khánh Mai tốt nghiệp Thạc sĩ khoa học xã hội và nhân văn, hiện là Tổng biên tập tạp chí Nha Trang. Ngoài 4 tập thơ và 1 tiểu thuyết đã xuất bản, Lê Khánh Mai còn có nhiều thơ in trong các tuyển tập khác.Thơ Lê Khánh Mai lành mà gợi, róc rách giữa hai dòng truyền thống và hiện đại, dùng dằng giữa hai nẻo hiện thực với mộng mơ...
Sinh 1954 tại Nghi Lộc, Nghệ An. Hiện là công nhân ngành in ở Huế. Hội viên Hội Nhà văn Thừa Thiên Huế. Tác phẩm đã xuất bản:- Lá thời gian- Tinh khôi- Chàng ca sĩ bình minh
Sinh ngày 29 - 05 - 1978 tại HuếNguyên quán: Đồng Hới - Quảng BìnhĐại biểu Hội nghị những người viết văn trẻ Việt Nam 2 lần V và VIHiện đang công tác tại Khoa Ngữ văn - ĐHSP HuếTác phẩm: Thơ “Khi em mười chín”- NXB Thuận Hoá 1998.
Tưởng chừng như dòng sông trôi chật hương bòng, hương bưởitưởng chừng như con đường quen, quen tựbao giờhình như tôi đã có lần tiền kiếpđêm thiên hà vỡ một ánh sao rơi
Có gì mà nhớ quêGặp sông nhìn đăm đắmThương bên lở bên bồiLo quê mùa nước lớn