Thơ Sông Hương 4-85

17:08 23/03/2011
Xuân Hoàng - Nguyễn Xuân Thâm - Phạm Ngọc Cảnh - Mai Nguyên - Thế Dũng - Hải Vân - Hà Đức Hạnh

Ảnh: Internet






XUÂN HOÀNG


Đêm trở về


Nuốt nhanh những chặng đường
Bù thời gian để chậm,
Con tàu thành vệt thẳng
Lao nhanh về cố đô.

Trăng mười bảy vừa nhô
Lăn tăn vàng mặt phá
Núi đá trắng mây mờ
Lôi thôi bờm Bạch Mã

Cầu Truồi qua nhanh quá
Bỏ lại đằng sau lưng:
Một làng tre óng ả
Một dòng sông ngập ngừng

Tiếp đó đã là Nong
Rồi sân bay của Huế
Những thao trường lặng lẽ
Dưới chân đồi Tam Thai

Trong vừng trăng lai láng
Ga An Cựu chờ ai?
Một ngọn đèn đứng lặng;
Huế đây rồi, Huế ơi!

Con tàu như lãnh đạm
Lướt dài trên đường ray
Mặc người sắp xuống Huế
Ngắm hoài vừng trăng say.

                                   
6-84



NGUYỄN XUÂN THÂM


Về thăm quê gặp đêm trăng


Áo trăng tôi khoác đi chơi trăng
Chị ấy hứa về kịp tối rằm
Đêm đợi, trăng lên trên phố nhỏ
Trà mi một đóa ướp sương đằm.

Bước chậm trong trăng bước nhẹ êm
Hơi thu chừng loáng ướt bên thềm
Hàng Me lá rụng không nghe tiếng
Từng mảnh bay vàng trên áo đêm.

Ba mươi năm trở lại Hàng Me
Trăng sáng mênh mông ngập lối về
Ngõ cũ chẳng tìm ra được nữa
Không tre không trúc sao sơn khê.

Vườn trăng vắng vắng thoáng hương trầm
Nhớ tiếng đàn trăng với điệu ngâm
Gió của những mùa xa vắng cũ
Trôi về còn chở chút hương thầm.

Đi chơi trăng gặp bữa trăng ngời
Mấy bận thăm quê được tối chơi
Trong suốt đêm trăng như chẳng đáy
Mình tôi đi gặp tuổi thơ tôi.

Chị ấy không về trăng sáng thơm
Thương ai hoa nở cuối vườn sương
Tôi mang tưởng tượng mùi hương ấy
Đi hết đêm mùa nơi cố hương.




PHẠM NGỌC CẢNH


Một tên làng Quảng Trị


Qua rất nhiều tháng năm
hết sáng bình yên lại chiều binh lửa
lòng ta chốt giữ hai đầu
cái tên làng ở giữa

Ùa vào sâu niềm tưởng nhớ
cái ta chưa để ý một lần
cái không có trên bản đồ chiến sự
ai hơi đâu mà chép thêm vào lịch sử
lối rẽ vào làng in dấu chân
mà chiều qua trong một thoáng phân thân
đã chợt về nâng đỡ

Mẹ chẳng cố tình bắt ta lưu giữ
em không hề khuyên
không bắt về dâng hương ngày giỗ kỵ
một tên làng Quảng Trị
suốt đời đâu dám quên

Ở với ta lúc vui lúc buồn
lúc suôn sả lúc cay đắng
không đòi trả ơn mà nghĩa nặng
không ràng buộc mà thân gần
không giao đãi ngọt ngào mà lặng thấu
làm vốn nuôi con, làm quà tặng cháu
cái tên làng Quảng Trị ấy thôi
một tên làng Quảng Trị đứng loi thoi
dọc bấy nhiêu trận mạc
trắng phau đồi cát bồi

                                   
1984


MAI NGUYÊN


Mùa đã chín


Bây giờ mùa đã chín
Làng quê đã gặt rồi
Những nong vàng đẹp đẽ
Phơi đầy trên sân chơi

Bây giờ mùa đã chín
Làng dâu quả mọng tươi
Thân cành em đeo chuỗi
Ngọc hồng như mặt trời

Bây giờ mùa đã chín
Trăng thu chín rụng rơi
Những hạt vàng lấp lánh
Rải đầy trên sông trôi

Bây giờ mùa đã chín
Thơm ngát cả bờ môi
Bây giờ mùa đã chín
Mùa đã chín. Chín rồi

Giấc mơ ngày hôm ấy
Vẫn còn xanh, anh ơi!




THẾ DŨNG


Ký ức bất chợt


Tuổi khăn đỏ trời xanh đầy đạn lửa
Giấy học trò bom Mỹ xé thành than
Tôi lên mười đất kéo còi báo động
Mũ rơm tôi lũn cũn dọc đường làng

Tôi chưa có, rừng đã vang vó ngựa
Trăng Tây Sơn bùng nổ một trời xuân
Thương cô Tấm chỉ vì mơ yếm đỏ
Mà chết đi sống lại biết bao lần

Tôi chưa có thì ba lô cỏ biếc
Đã nắng sương từ thuở mẹ lên ngàn
Mười tám tuổi vượt đèo thành Binh Nhất
Câu thơ rừng hồi hộp với trăng non

Mẹ cơm cà, áo vá, nước mưa trong
Nhờ hàng xóm bát cơm ngày giáp hạt
Tôi ăn suối ngủ rừng theo binh trạm
Em như mơ như thực ở ngang trời

Ai đã khóc bao lần hoa đào nở
Những đứa con tuổi ngựa chẳng hay về!
Trong lửa cháy thành tên mà xanh thắm
Làng ơi làng: lâu chửa tắm sông quê

Nụ cười này - kỷ niệm ở Ta Lê
Tháng giêng ấy - đi cùng “Ba mười sáu” (1)
Ký ức chảy miên man, mất người nhìn đau đáu
Bạn chúng mình ngủ lại với Suối Mơ

Nhớ giao thừa nước trắng với Pa Kô (2)
Vách đá dựng sau lưng là Pắc Bó
Mỗi tấm ảnh - khắc một thời quân ngũ
Xin mẹ đừng thấp thỏm phía Hà Tuyên!

                                                           
1984

----------
1. Sư đoàn 316
2. Những địa danh ở Trường Sơn: Ngầm Ta Lê - sông Pa Kô.




HẢI VÂN


Chim ri rí


Ơi con chim ri rí
Em bay về phương nao
Sóng biển hát rì rào
Vỗ vô bờ xao xuyến
Lòng anh thương chim biển
Chẳng sợ sóng bao giờ
Chẳng sợ bão bao giờ
(Biển rộng thêm ước mơ
Mở triền miên khát vọng)
Tiếng chim viền ngọn sóng
Mắt anh nối trời xa
Khi chim bay về biển
Ngọn gió ai đưa đà
Rồi đêm mơ nào đó
Anh thấy chim trong nhà
Anh hát lời chim biển
Chim uống nguồn thi ca.

           
Thuận An, tháng hạ 1978



HÀ ĐỨC HẠNH


Câu chuyện trong hầm


Có gì đâu, một bông hoa
Nhỉnh hơn cúc áo trèo qua ngách hầm
Giữa lưng đồi sỏi khô cằn
Tôi ngồi đợi cánh hoa dần mở ra.

Quen rừng đâu dễ biết hoa
Không gai, không lá tên là chi đây?
Đồi cằn thưa cánh chim bay
Tiếng gà báo sáng rơi đầy thung xa.

Đã lâu rồi thuộc như nhà
Với bông hoa nhỏ thế mà xôn xao
Rung rinh bốn cánh như chào
Đặt bao tên, chả tên nào thấy ưa.

Của riêng tôi, của riêng anh
Của riêng tất cả ngồi quanh góc hầm
Ngả bi đông nước chè rừng
Chuyền tay điếu thuốc cuối cùng còn đây!
Bao nhiêu phấp phổng riêng tây
Ùa quanh cánh nhỏ, hầm đầy mông lung…

Có gì đâu, một ngách hầm
Với bông hoa nhỏ lên thăm bất ngờ.

                            
Phố Yên Xuân 1985

(12/4-85)




Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
Tin nổi bật
  • Chừng hoa hồng kiếp trước đã                                           hoa khôi và hoa lựu cũng từng là đốm lửa

  • Cánh đồng tuổi thơ gặt gió heo mayNgày cưỡi lưng trâu, diều trăng                                             đêm thả

  • Hoang vu. Đêm màu xanh trở dạ. Đom đóm lập loè ma trơi. Lũng sâu mưa khóc. Sáng ra rừng lộng lẫy triệu chồi non. Tôi ca vui trong nắng.

  • Giọng nói chỉ còn thoang thoảngđồng cỏ hoa vàng

  • Chợ hoa phiên Tết thêm đôngNgười xinh bán cúc bán hồng khéo chưa?

  • Trên thiên đường ai biếtBao kiếp người kiếm tìm

  • I. Đôi khi nhơ nhớ trong đời... Điều gì không rõ đã rời vuột điRồi buồn chẳng hiểu buồn chiCứ ngơ ngẩn tựa phân ly -                                       một người...

  • Mong manh đi qua những tiết mùaHương từ lụa trắng của nghìn xưa

  • Và cuối cùng y đã đến ngồi vào vị trí của mình, xếp đặt lại đồ đạc trong căn phòng.Y đã tìm thấy một chúc thư.

  • Đốt một nén hương trầm bên mâm ngũ quảMơ hồ nghe gà gáy trên môi ngườiTiếng gà le te gọi tôi đi chợ Tết

  • Anh cứ nghĩ ấy là hạnh phúcQua dốc Đồng Lào mưa như trútBần bật hoa mưa bần bật oàMột trời hoa vây kín hai ta

  • Mắt xưa có là chiếc láVỗ vào mưa ru dáng ngườiChắc ta có lần dối tráMôi đau rét tím nụ cười

  • ...Trong khốn cùng cô đơnhạnh phúc lại trở về...

  • Bầu trờiBắt đầu nhiễm lạnhNgoài đồngThưa thót tiếng chim...Rơm rạ... có mùi ẩm mốcCon chó buồn, ngáp vặt ngoài hiên?

  • Lúc nào cũng chỉ một mìnhCho dù được sống bên anh - cuối đời

  • Tặng VânKhi em là dòng sông ám ảnh khôn nguôi đang trôi trên đôi bờ thácloạn thì những câu thơ rã rời, những mảng màu u tối bất lực, những tháng ngày tả tơi đang quất vào anh như một ngọn roi bởi vì em vừa gần gũi, vừa mãi mãi xa xôi như một tinh cầu.

  • Một lần em vô ý đánh rơiTôi nhặt vội nụ cười bên giếng nướcChợt bắt gặp lòng mình hồi hộpPhút lặng người giấu kín vào trong

  • ...Ai khao khát ngủ trên đỉnh                                         Vinh QuangXin chớ vong ân quên lãng mọi điều...

  • LTS: Hội viên Hội Nhà văn thành phố Hồ Chí Minh. Hiện là Trưởng  ban Văn hoá - Nghệ thuật báo Thanh Niên. Đã viết và in nhiều tập truyện ngắn, tiểu thuyết, tạp bút.Nếu dựa vào đó để xưng tụng” thì có lẽ với Nguyễn Viện, thơ chỉ là “tay trái”. Song tay trái mà rất “gân guốc”, đáng nể lắm. Sông Hương xin trân trọng giới thiệu một chùm thơ mới của Nguyễn Viện để bạn đọc cùng “ngự lãm”  có đúng vậy không.                                                                                           SH.

  • Sinh năm 1965 tại HuếLà giáo viên THPT ở Krông Pắc, tỉnh Đắc Lắc.