Thơ Sông Hương 12-14

08:56 29/12/2014

Lê Tấn Quỳnh - Nguyễn Đông Nhật - Trần Thị Tường Vui - Đỗ Thượng Thế - Kiều Trung Phương - Nguyễn Thanh Văn - Từ Nguyễn - Huỳnh Ngọc Phước

"Đồng Tháp quê tôi" - Ảnh: Lâm Minh Nhựt

LÊ TẤN QUỲNH

Những vết thương cũ

Những vết thương cũ đã nức nở rớt ra
Em
Nỗi buồn
Không thể nói
Niềm vui
Vụt thả trôi
Nơi những mặt mày buổi chợ chiều
Hoang phế
Thả ra
Rên rỉ con người...




NGUYỄN ĐÔNG NHẬT

Có lẽ
     Gửi những con đường

Có lẽ em không quên
buổi chiều gặp lại nhau sau ba mươi năm mất tích
có lẽ anh còn nhớ
một ngày lá mưa quán nước thường ngồi.


Sẽ nhiều năm nhưng có lẽ không phai.

Bây giờ anh muốn quên đôi mắt em trong đêm biển tối
quên ánh hừng đông em lười cuộn trong chăn
quên những nắng mưa chờ như ngày trẻ tuổi...


Có thể em còn cất giữ hình anh khung cửa toa tàu chuyển bánh
hơi ấm trên chiếc ghế anh đã rời đi
những lời tội lỗi anh tỏ bày
và những gì thuộc về anh
mà em từng chìm trong da thịt...


Nhưng buổi chiều này sao bàn tay em lạ
nhưng sao lại nhìn thấy bóng anh ở giữa lòng em
như một màu trăng héo.




TRẦN THỊ TƯỜNG VY

Linh ảnh

Cơn mưa buổi sớm
như một lời nhắc nhở u hoài
những ngày hạnh phúc
hứa hẹn gì tôi có được


Cơn mưa buổi sớm
như một kỷ niệm bằng vàng
thời gian qua đi
như bát nước đột nhiên rùng mình đổ xuống
không cách gì làm đầy kỷ niệm và thực tại
đã bị tước đoạt bởi bàn tay vô hình
trong một ngày và một giờ buồn hiu
mây không còn bay
gió không còn thổi
số phận con người màu tím than
hay màu đỏ hồng
tôi không còn muốn biết


Chiếc thuyền buồm vàng quay đi rất xa
trên ngọn sóng trắng đầu khắc nghiệt
chẳng báo trước bằng thanh âm
hay bằng linh ảnh của tâm hồn
mở toang lòng bao dung cùng nhân ái
biển ơi hãy vỗ về cứu vớt tôi trong cơn mộng buồn
đêm dài đêm mới vừa qua


Con sông nhỏ hướng về biển khơi
tôi bé bỏng và tôi can đảm
hướng nhìn về phía mặt trời
sự sống vĩnh hằng cây lá
đá sỏi bình an ngẩng đầu
hy vọng ấm nồng cùng với mặt trời kỳ vĩ mọc lên
sau cơn mưa buổi sớm.




ĐỖ THƯỢNG THẾ

Một cuộc

đôi khi bộ cánh của ngày
xếp xó


cười cười
mơ mớ
ăn gì uống gì
miễn/ thế nào
là say...


đôi khi chướng trổ lông tía
mê cái mê
trồng ngược
không suối nước hoa
không gió nhón chân dài
lất phất ánh mắt mưa
lất phất đêm đêm
nghe phát sốt...


thử hỏi thử tìm
bóng người hay bóng bướm


ngược dòng dở đục
ngược dòng phấn son
đôi khi ngoái cổ
một dáng ngồi nghiêm nghị
câu thơ xơ xác
sau biển đề chức danh


đôi khi lời ru của mẹ
có chiếc lồng sút then



chân trời mây trắng
cuộc bắt đầu
phóng sanh chữ nghĩa.




KIỀU TRUNG PHƯƠNG

Thả thơ

Ta gom lại gió heo may
Gieo nắng ấm nụ
mầm cây
đơm chồi
Thả thơ
thả nổi
cuộc chơi
Phút giao cảm
thơ
thay lời giùm ta
Đầu năm
khai bút
thưởng hoa
Lên chùa
hộ chữ
biết ta
trắng
tình.




NGUYỄN THANH VĂN

Một bầu trời cho Đứa - Trẻ - Lên -
Sáu - Mươi


Bây giờ không cần trách các nhà thơ chỉ chuyên viết về trời đất cỏ hoa nữa
Thiên nhiên bị đánh bại thật rồi
Con đường cắt ngang khu gọi là lá - phổi - thành - phố lở lói rễ khô,
nhựa cây còn rươm rướm
Vườn cỏ hẹn ngày xưa hóa vỉa hè dọc tòa cao ốc
Từ tờ mờ sáng tới nửa đêm
Ở cái thứ giả viên gọi là công viên như đồ chơi trẻ con bé xíu đó
Người ta lật đật nhặt nhạnh những giọt sữa rơi của MẸ
ĐẤT MẸ TRỜI
Hệt những đứa trẻ mồ côi tìm cách sống sót
Những lúc ngạt thở, tôi lặng lẽ tựa vào khoảng trời riêng
từng ấp ủ em và tôi
Nhưng dù có thật khoảng trời riêng tư quá khứ không còn
đủ rộng cho
một đứa trẻ lên sáu mươi
Chỉ muốn thở cùng toàn thế giới!




TỪ NGUYỄN

Khúc mùa thu cho Huế

Bây giờ đang là mùa thu
Những cơn mưa giọt ngắn giọt dài đã về với Huế
Ngày se lạnh như trong câu chuyện
Hôm nào em nói cùng anh.


Mùa thu rồi, lại bắt đầu những buổi mong manh
Khói sương ôm sông Hương thiêm thiếp ngủ
Những ban mai thiếu ánh mặt trời
Mỗi hoàng hôn âm thầm đếm lá rơi rơi...


Đêm. Ngọn đèn ấm lại khơi niềm man mác
Ai chạnh lòng nhớ ai?
Con đường như đang trôi giữa hai hàng cây
đầu chụm vào nhau nối giấc mơ dài.


Bây giờ đã là thu
Mùa yêu thương, mùa gợi sầu thương, nhung nhớ
Mùa bâng khuâng, mùa dịu dàng, trăn trở
Bất chợt người ta nuối tiếc vì xa nhau
Anh nghe không?
Từ trong tiếng mưa có nỗi nghẹn ngào...




HUỲNH NGỌC PHƯỚC

Hình hài Đất - Em

Ngày em về với đất
Những mảnh vá anh rớt dần
Nước mắt vô hồn
Rơi xuống em.


Ngày em về với sương
Anh treo mình lên nhịp thở
Nén lại giây phút còn em
Phù phiếm cuộc đời.


Anh ôm đất vào lòng
Như ôm hình hài em
Buồn kéo đôi mi chùng lại
Nghe đêm?


Tiềm thức
Chạy ra hàng loạt cuồng
Đất - em.


(SH310/12-14)





 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
Tin nổi bật
  • LTS: Trại sáng tác Văn học Nghệ thuật của Ủy ban toàn quốc Liên hiệp các Hội VHNT Việt Nam tại Cố đô thơ mộng đã bế mạc cách nay hơn 1 tháng. Trong ký ức của Huế bây giờ là một khoảng trống mênh mang tình mà “loài - thi - sĩ” đã giăng mắc như những dấu lặng không thể mờ phai trên hình hài từng nẻo phố… Sông Hương trân trọng giới thiệu chùm thơ rút từ hơn 100 tác phẩm ở Trại viết Cố Đô.

  • Có thể ngày mai cỏ sẽ mọc đều hơnDưới bước chân mình anh sẽ nghe nhịp đời tan chảyEm định cư trong những ký ức thời gian nhập nhòe mùa phượng đỏMột góc Huế bình yên Thiên  Mụ nắng chan vàng

  • Người gieo mùa thu trong thành phố bỏ đi rồibỏ hoang công viênbỏ hoang những con đường thông thốcbỗng thấy lạ những mặt người, lạ trời, lạ đấtcòn mỗi ngọn heo may bạn cũ dẫn đường

  • ...Trăng non hé cửaCuội lẻn thăm nhàMây ôm chăn cưới, ru giấc CuộiVà...

  • Có những mùa hè không nắngvà mùa thu không trăngthời gian đi trên những lối mòn không thể thấy.

  • Thời mặt đất thiếu mênh môngCá nhân lang bạt chân trầnChạy tích cực trong mọi hình thức

  • Ta đã sống, và ta còn sốngCháy hết mình vì phẩm giá kiếp ngườiTa đã trải vô vàn cay đắngNên bây giờ đời càng đẹp gấp đôi

  • ...Sao nhiều việc vẫn còn im lặng đáSức ỳ nào?Sao nhiều việc không bén nhanh như                                              cứu hoả...

  •                 Tặng Hoàng HưngCó thật ông đấy không?Vừa đi vừa đếm bướcNhững bước trầm trên trảng cátMột bước lên, lại một bước lùi về

  • ...Âm dương day trở cuộc sinh thànhMùa tinh tú phong phanh...

  • Nước cuộn xoáy chỗ sông tìm gặp biểnHãy còn nghe hương cỏ THẠCH XƯƠNG BỒ Nơi cuối sông nhớ về nguồn khắc khoảiSông hiền hòa nên được gọi sông THƠ...

  • Những đàn bà không chồngNhư những chiếc mâm cổLặng lẽ đầy rêu phong

  • Kêu sớm, kêu chiều, kêu cả hoàng hônKêu bồ đề xanh (*), kêu tượng đài trắngKêu buốt lá kim trên cây mọc thẳngTiếng kêu nhức nhức Trường Sơn.

  • ...dòng sông quê mang chuyện tình trôi mãisông ơi...

  • Lê Vĩnh Tài sinh tại thành phố Buôn Mê Thuột, hội viên Hội văn nghệ Đắc Lắc. Năm 1996 anh có mặt trong tập thơ “6 ô cửa sổ” cùng với 5 tác giá trẻ Đắc Lắc; Và là đại biểu chính thức dự Hội nghị những người viết trẻ toàn quốc lần thứ V (1998).Thơ Lê Vĩnh Tài đẹp và buồn, bảng lảng như một tiếng gõ cửa mơ hồ, để lại những ngấn sóng xao xuyến trong lòng bạn đọc.

  • Con đẻ của Khánh Hoà nhưng là con dâu của Huế. Lê Khánh Mai tốt nghiệp Thạc sĩ khoa học xã hội và nhân văn, hiện là Tổng biên tập tạp chí Nha Trang. Ngoài 4 tập thơ và 1 tiểu thuyết đã xuất bản, Lê Khánh Mai còn có nhiều thơ in trong các tuyển tập khác.Thơ Lê Khánh Mai lành mà gợi, róc rách giữa hai dòng truyền thống và hiện đại, dùng dằng giữa hai nẻo hiện thực với mộng mơ...

  • Sinh 1954 tại Nghi Lộc,  Nghệ An. Hiện là công nhân ngành in ở Huế. Hội viên Hội Nhà văn Thừa Thiên Huế. Tác phẩm đã xuất bản:- Lá thời gian- Tinh khôi- Chàng ca sĩ bình minh

  • Sinh ngày 29 - 05 - 1978 tại HuếNguyên quán: Đồng Hới - Quảng BìnhĐại biểu Hội nghị những người viết văn trẻ Việt Nam 2 lần V và VIHiện đang công tác tại Khoa Ngữ văn - ĐHSP HuếTác phẩm: Thơ “Khi em mười chín”- NXB Thuận Hoá 1998.

  • Tưởng chừng như dòng sông trôi chật hương                                                 bòng, hương bưởitưởng chừng như con đường quen, quen tựbao giờhình như tôi đã có lần tiền kiếpđêm thiên hà vỡ một ánh sao rơi

  • Có gì mà nhớ quêGặp sông nhìn đăm đắmThương bên lở bên bồiLo quê mùa nước lớn