Phan Lệ Dung - Châu Thu Hà - Nguyễn Thị Bích Phượng - Nguyên Hào - Mai Văn Hoan - Vương Kiều - Võ Công Liêm - Phan Đạo - Nguyễn Thiền Nghi
PHAN LỆ DUNG
Tiếng nói mùa đông
Bỗng dưng
chiều nay tôi nhớ
một bờ vai nghiêng
mái tóc bồng bềnh
và cái hôn tha thiết
ngày ấy
tôi yêu mê say
chẳng biết mưa hoang ở cuối ngõ làng
mùa đi
từng bước tôi
chập chờn nỗi nhớ
ngày lang thang mỗi bận tôi buồn
con dành dành bay qua vội vã
lũ chìu chiu ngớ ngẫn thả bóng trên ngàn
cánh đồng mờ xa
anh về nơi ấy
nắng có theo anh trên con đường dài
sương rơi trên cây sầu đông hay nước mắt chim sẻ
đêm
ngậm ngùi
gió có dịu dàng vuốt ve lời ru của lá
mưa cuối thu hay tiếng nói mùa đông
bỏ hoang sợi tóc
người đi xa
xa hơn Bàu Tró
biết bao giờ về
đừng chờ nắng ơi!
đừng chờ sông ơi!
phía bờ kia
gió đã thổi nghiêng
cánh vạc
cuối trời.
CHÂU THU HÀ
Đôi tay ấy
Những ngón tay to, khô ráp
Vẫn thường vuốt tóc em
Đôi tay đưa ra những lúc em cần nhất
Vòng ôm chặt nỗi niềm
Có những điều luôn là bí mật
Ta dành cho nhau trong sự im lặng không cùng
Kìm nén cả lời yêu mải miết
Những ánh nhìn buôn buốt sau lưng
Bên anh là phút bình yên
Nơi trải lòng đón ngày nắng mới
Vẫn biết tình yêu không có lỗi, và hai ta không còn thời nông nổi
Cháy hết mình những xúc cảm yêu thương
Anh nắm tay em
Này là hờn ghen, này là nhung nhớ
Mười ngón dài kiêu sa
Cho mình lạc vào nhau từ thuở
Tay đan trong tay
Để mãi mãi không gì chia cắt
Để khoảnh khắc hạnh phúc bên nhau thầm lặng
Anh đừng rời tay em...
NGUYỄN THỊ BÍCH PHƯỢNG
Đêm
Đêm nay tôi trú ngụ trong căn phòng không cửa
Gió mặc nhiên xông vào như con thú hoang
Vồ lấy làn da xám xịt những thăng trầm
Mùi cỏ dại ngai ngái tản loạn nơi nơi
Tăm tối như cái vận mệnh kiếp người
Một linh hồn bỗng muốn lao qua khung cửa
Thình thình chạm một tia sáng, lọt tỏm vào khe mắt
Cái bóng được phác họa, trăng lên.
Khuôn mặt của một đứa trẻ
Bị cuộc đời hóa trang khắc khổ
Bao suy niệm tưởng chừng chết lặng
Lệ được khơi dòng…
Trong căn phòng không cửa, tăm tối
Tấm gương bị bỏ hoang trong quên lãng
Hình ảnh được phản chiếu, tôi thấy mình trẻ lại
Hồi sinh một linh hồn.
NGUYÊN HÀO
Tự sự
1. Biển
Tôi là giọt lớn
Vơi cô đơn cùng ai?
2. Bản lưu đời
ta để lại nhiều phiên bản
trong bao người từng gặp
vẫn tìm
âm bản chính ta.
MAI VĂN HOAN
Nói với biển
Tôi về Lăng Cô tìm điều bí mật
Biển đã giấu tôi mấy chục năm trời
Cái dòng chữ nàng viết trên bờ cát
Đến bây giờ còn day dứt trong tôi!
Yêu hay ghét? Giận hờn hay trách móc?
Bấy lâu nay tôi chỉ biết đoán mò
Sóng xóa sạch quyết không cho tôi đọc
Chiều dần buông trên bãi tắm Lăng Cô...
Biển xanh hỡi, ngươi giấu làm chi nữa!
Nàng đã có chồng con, tôi cũng bạc tóc rồi
Yêu hay ghét? Giận hờn hay trách móc?
Xin biển xanh hãy tiết lộ giùm tôi!
VƯƠNG KIỀU
Bài ca khi trở lại làm sói già
Và cô độc theo tôi như chiếc bóng
và biệt ly không che dấu hình hài
niềm vui nằm ở trăng sao
huyền ca của giấc mơ hiện thực.
Cõi đời là chốn phù hoa
tôi không tìm thấy tôi
và người tôi yêu mến.
Tôi tìm thấy tôi nơi hoang vu
với tiếng gào căm của sói già cô độc
đi tìm - tình yêu - sự sống...
Cõi đời là chốn bùn dơ
áo cơm như nỗi đau của cát sông Hằng
giữa bao kẻ cầu linh xin cho hồn được thoát
qua một đời ngạ quỷ súc sinh.
tôi cầu xin cho tôi
cầu cho nhân loại
đừng để mất đi niềm tin cô độc
Và xin gởi về em giấc mơ
giấc mơ ngày mai không còn hồi kết
chỉ còn niềm vui của giọt nước sông Hằng.
Xin một vì sao rơi vào mắt tôi
để nhớ phù dung - một thời tuổi ngọc.
VÕ CÔNG LIÊM
Sa mạc
Tặng tôi
trong cõi đời tôi
nỗi niềm
xa vắng
nghìn trùng
rồi một ngày lá rụng tàn theo
năm tháng ơ hờ năm tháng ơi
chẳng níu kéo gì ngoài vô tận thời gian
tôi. phiêu du một thời
tứ cố vô thân
giữa chốn bụi đời
có khi thất chí tưởng mình như không
vô gia cư vô địa táng trăm nẻo đường trần
bốn bề trăng sao gió thổi mây đưa đón
nhấp chén sầu dư cho cạn kiếp đời hư
có đó mà không đó
như lộ thảo như đầu phô
tất cả là hư vô. tôi
trầm mình để nghe đời đi vội
có tiếng ai như tiếng thở dài
hoang vu sa mạc mông lung nhớ
người về đêm nay hay đêm mai?
cả trời vô lự không còn nữa
tôi đứng bên đời với quạnh hiu
ngọn lửa cháy bung trời sa mạc
xin hứng chịu những lời ai oán đó
giữa bao la nặng gánh tương tư hề!
nắng có cháy vào tôi
cứ cháy
gió có tạt vào tôi
cứ tạt
mưa có xan vào tôi
cứ xan
tôi. một trời cô độc
về lại chốn trăng sao.
PHAN ĐẠO
Tiễn bạn
Tặng Lê Huỳnh Lâm
Tiễn người tôi hát
tình tang. Đưa nhau
vượt quãng hợp tan
lở bồi. Người đi sóng
lạnh nét cười. Tôi ngồi
nhớ ánh sao trời cuối
khuya. Chừng như gió
tối vẫn lùa sông ai...
Huyễn ngữ
Xô sang mồ cũ
bóng mình. Đẩy
vào huyệt mới vết
hình hài ta. Ngày
đêm thức dõi trăng
tà. Lạy sao nguyện
ước gọi là tri ân...
NGUYỄN THIỀN NGHI
Tưởng nhớ nhà văn Nhất Lâm
Trắng trời mây
Từng ngón tay lắc nhịp thời gian
Để con chữ
Thắp lửa tuổi
Cháy cho mòn cuộc người
Khi trí nhớ
Ngút ngàn ẩn ức
Muốn vỡ ra
Tóc trắng mây
Trổ cánh về trời
Đôi bánh xe quay không ngày không đêm
Dừng lại ngôi nhà quen thuộc
Nhớ dấu lá
Giắt ngoài cánh cửa
Nhắn là anh có ghé thăm
Nhớ những đêm trăng sót mùa đông
Chạy tìm thoáng vàng thương
Trải dài theo dòng tâm tưởng
Nhớ những mùa xuân chở anh đi thăm bạn
Để nhặt xuân bằng dấu ân tình
Sáng mai về trên quán nhỏ
Góc quen vắng một bóng người
Ly cà phê vẫn để dành riêng
Lành lạnh buồn lên mắt nhớ
Trống một trời
Mây xám đuổi mùa
Bay
(TCSH332/10-2016)
LTS: Trại sáng tác Văn học Nghệ thuật của Ủy ban toàn quốc Liên hiệp các Hội VHNT Việt Nam tại Cố đô thơ mộng đã bế mạc cách nay hơn 1 tháng. Trong ký ức của Huế bây giờ là một khoảng trống mênh mang tình mà “loài - thi - sĩ” đã giăng mắc như những dấu lặng không thể mờ phai trên hình hài từng nẻo phố… Sông Hương trân trọng giới thiệu chùm thơ rút từ hơn 100 tác phẩm ở Trại viết Cố Đô.
Có thể ngày mai cỏ sẽ mọc đều hơnDưới bước chân mình anh sẽ nghe nhịp đời tan chảyEm định cư trong những ký ức thời gian nhập nhòe mùa phượng đỏMột góc Huế bình yên Thiên Mụ nắng chan vàng
Người gieo mùa thu trong thành phố bỏ đi rồibỏ hoang công viênbỏ hoang những con đường thông thốcbỗng thấy lạ những mặt người, lạ trời, lạ đấtcòn mỗi ngọn heo may bạn cũ dẫn đường
...Trăng non hé cửaCuội lẻn thăm nhàMây ôm chăn cưới, ru giấc CuộiVà...
Có những mùa hè không nắngvà mùa thu không trăngthời gian đi trên những lối mòn không thể thấy.
Thời mặt đất thiếu mênh môngCá nhân lang bạt chân trầnChạy tích cực trong mọi hình thức
Ta đã sống, và ta còn sốngCháy hết mình vì phẩm giá kiếp ngườiTa đã trải vô vàn cay đắngNên bây giờ đời càng đẹp gấp đôi
...Sao nhiều việc vẫn còn im lặng đáSức ỳ nào?Sao nhiều việc không bén nhanh như cứu hoả...
Tặng Hoàng HưngCó thật ông đấy không?Vừa đi vừa đếm bướcNhững bước trầm trên trảng cátMột bước lên, lại một bước lùi về
...Âm dương day trở cuộc sinh thànhMùa tinh tú phong phanh...
Nước cuộn xoáy chỗ sông tìm gặp biểnHãy còn nghe hương cỏ THẠCH XƯƠNG BỒ Nơi cuối sông nhớ về nguồn khắc khoảiSông hiền hòa nên được gọi sông THƠ...
Những đàn bà không chồngNhư những chiếc mâm cổLặng lẽ đầy rêu phong
Kêu sớm, kêu chiều, kêu cả hoàng hônKêu bồ đề xanh (*), kêu tượng đài trắngKêu buốt lá kim trên cây mọc thẳngTiếng kêu nhức nhức Trường Sơn.
...dòng sông quê mang chuyện tình trôi mãisông ơi...
Lê Vĩnh Tài sinh tại thành phố Buôn Mê Thuột, hội viên Hội văn nghệ Đắc Lắc. Năm 1996 anh có mặt trong tập thơ “6 ô cửa sổ” cùng với 5 tác giá trẻ Đắc Lắc; Và là đại biểu chính thức dự Hội nghị những người viết trẻ toàn quốc lần thứ V (1998).Thơ Lê Vĩnh Tài đẹp và buồn, bảng lảng như một tiếng gõ cửa mơ hồ, để lại những ngấn sóng xao xuyến trong lòng bạn đọc.
Con đẻ của Khánh Hoà nhưng là con dâu của Huế. Lê Khánh Mai tốt nghiệp Thạc sĩ khoa học xã hội và nhân văn, hiện là Tổng biên tập tạp chí Nha Trang. Ngoài 4 tập thơ và 1 tiểu thuyết đã xuất bản, Lê Khánh Mai còn có nhiều thơ in trong các tuyển tập khác.Thơ Lê Khánh Mai lành mà gợi, róc rách giữa hai dòng truyền thống và hiện đại, dùng dằng giữa hai nẻo hiện thực với mộng mơ...
Sinh 1954 tại Nghi Lộc, Nghệ An. Hiện là công nhân ngành in ở Huế. Hội viên Hội Nhà văn Thừa Thiên Huế. Tác phẩm đã xuất bản:- Lá thời gian- Tinh khôi- Chàng ca sĩ bình minh
Sinh ngày 29 - 05 - 1978 tại HuếNguyên quán: Đồng Hới - Quảng BìnhĐại biểu Hội nghị những người viết văn trẻ Việt Nam 2 lần V và VIHiện đang công tác tại Khoa Ngữ văn - ĐHSP HuếTác phẩm: Thơ “Khi em mười chín”- NXB Thuận Hoá 1998.
Tưởng chừng như dòng sông trôi chật hương bòng, hương bưởitưởng chừng như con đường quen, quen tựbao giờhình như tôi đã có lần tiền kiếpđêm thiên hà vỡ một ánh sao rơi
Có gì mà nhớ quêGặp sông nhìn đăm đắmThương bên lở bên bồiLo quê mùa nước lớn