Thơ Sông Hương 10-12

10:57 30/10/2012

Nguyễn Văn Thanh - Nhất Lâm - Nguyễn Thường Kham - Phan Văn Chương - Chu Lê - Trần Vạn Giã - Nguyễn Hoàng Thu - Trần Phương Kỳ - Nguyễn Tất Độ - Lưu Xông Pha

"Khóc" - tranh của HS Nguyễn Khắc Tài

NGUYỄN VĂN THANH
                         
Ngón chân của mẹ

Con đường xưa mẹ đi
Lưng gập xuống đường níu khô chân mẹ
Mười ngón chân bấm sâu vào đất nẻ
Thành “Giao chỉ ”tự lúc nào

Con có biết đâu
Mẹ một đời
Gội mưa bão quăn vào áo lá
Biến sình lầy thành ruộng lúa
Đất cằn khô cây trái trĩu bốn mùa

Mẹ đi từ châu thổ Sông Hồng
Phù sa ngập bàn chân mẹ
Phù sa quặn đẻ
Mẹ dâng đời ngàn vạn búp sen

Những cánh sen mỏng manh
Xanh thót lòng trời
Hương thơm dậy đất

Con chưa biết xót nỗi đau
Mắt mẹ rạn chân chim
Búp tay rưng rưng cửa Phật

Con đường mẹ đi
Dấu chân bấm vào mạch đất
Ngón cái chìa ra
Thành đất Mũi Cà Mau
Nơi tận cùng đất nước.




NHẤT LÂM

Chiều vàng
                  (Giỗ đầu bạn thơ Hải Kỳ)

Bạn nằm dưới bạch đàn lau cỏ
Ta về thăm ngày đã cạn chiều
Buốt tâm can giữa trời hoang vắng
Động tình cây cô quạnh Kỳ ơi...!

Vẫn biết mất còn là con tạo
Mấy ai ba vạn sáu ngàn ngày
Bạn đã sống một đời trọn đạo
Cuộc du ca chấm hết từ nay

Rượu tưới đẫm cho thơ huyệt mộ
Khói hương bay man mác không trung
Bạn và ta chỉ có gang đất
Sao thăm thẳm xa đến ngàn trùng

Chiều tàn vàng lau vàng cỏ lá
Xám khúc chiều sỏi đá đi qua
Xin từ biệt Kỳ ơi lụi nắng!
Bạn nằm dưới cỏ khói nhạt nhòa.




NGUYỄN THƯỜNG KHAM

Vẫn tôi

Người em lại gặp - vẫn tôi
Vàng tơ neo mảnh trăng trôi giữa trời.
Rưng rưng ánh mắt thay lời
Vòng tay nhỏ bé nối đời mong manh.
Không gương vỡ, chẳng gương lành
Men chưa kịp ngấm đã thành giấc mơ.
Nửa mái đầu, tóc bạc phơ
Vẫn tình si, vẫn daị khờ - vẫn tôi!




PHAN VĂN CHƯƠNG

Tháp nghiêng
                           (Gửi nhà thơ Hoàng Vũ Thuật)

Torre pendente di Pisa nghiêng lời cầu nguyện
chúa
đầu thai

mỗi người cảm ngọn Pisa
riêng
phần hồn cao hơn
tháp

tiếng chuông lọc thinh không
trời xanh hình bóng
khác
ảo ảnh

dòng sông cắt thánh đường Pisa như chiếc bánh thánh

vượt 294 bậc chưa với được tiếng ngân
của sổ tâm hồn
khép
mở

cơn đau lệch bóng
bước nghiêng chiều

lập trình lâu đài ngôn ngữ 
rút ruột
bóng chữ

tháp nghiêng(*).

                                                                                                                                           
--------------
(*) Tên tập thơ của Hoàng Vũ Thuật




CHU LÊ

Dạ vũ

Sự khác biệt là quá lớn,
Khoảng không dồn lại trong chiếc buồng thang máy ngột ngạt
Chật hẹp và than thở
Các mối nối rạn ra những chiếc đinh tán sặc sỡ màu như nấm độc…
Buổi dạ vũ bắt đầu,
Dàn nhạc đều đều ra hiệu cho những vị khách mang mặt nạ vào
Vũ điệu nào bắt đầu cho đôi chân mê mải
Tự do,
Khoảng khắc nào chững lại cho cái nắm bắt nhẹ nhàng rơi vào hụt hẫng.
Bản nhạc vẫn đều đều,
Những bước chân rộn lên
Rộn lên,
Tung vào không trung dấu hiệu bùng nổ
Sự dãn nở không đều của đôi dòng cảm xúc vỡ tung
Mãnh liệt,
Gõ vào sàn, vũ điệu bốc lửa của khát khao đêm,
Dậm dựt,
Khắc khoải
Rồi mê mải vỡ tan trong cái cúi chào đầy ý tứ.
Chiếc buồng thang máy qua chật hẹp và ngột ngạt,
Mùi hương nào hòa quyện,
Điên rồ và nức nở,
Dồn nén mà say mê
Chỉ vậy thôi,
Chỉ vậy thôi cho một đêm nhung nhớ,
Một khắc khoải trải dài theo chân phố,
Khập khiễng đau cho buổi rồ dại buông mình đu đưa trên đôi giày mảnh dẻ của nàng Lọ Lem,
Chỉ vậy thôi cho chàng hoàng tử lãng du bắt đầu cuộc hành trình dài dằng dặc của cuộc đời mình,
tìm lại thoáng chốc đam mê khờ khạo…




TRẦN VẠN GIÃ

Lửa của em

Anh là hòn than
Nguội dần
Trong lửa của em
Ngọn lửa cháy trong hoàng hôn trần thế
Em nhen
Anh là hòn than nguội tàn
Tội nghiệp bếp mùa đông
Xót cây củi mục
Bay đi. Bay đi. Bay đi
Chạy đi. Chạy đi. Chạy đi
Gió trên cao bạo tàn và ngấu nghiến khói

Anh là hòn than
Nguội tàn
Trong lửa của em
Ngún khói câu thơ bên bờ ảo vọng

Đêm dị mộng trên lằn ranh ác mộng
Câu thơ chập chờn
Sương. Khói. Hư vô…
Bất chợt ai viết trên cát Nha Trang:
“Giã từ cơn mưa vô thường
Rơi trên số phận anh đen đúa”
Hàng triệu triệu năm
Lăn theo chuyến xe luân hồi bầm dập
Thôi ngày sắp tàn trong lửa của em
Đêm nay
Anh ngún sợi khói cuối cùng
Nhen nhúm câu thơ tình thánh thiện
Có vết sẹo tuổi
Ngả theo bóng thời gian.




NGUYỄN HOÀNG THU

Lộng lẫy mãi trong tôi

Hạnh phúc cho lòng tôi biết ơn
Đôi mắt Mẹ và bàn tay ôm ấp
Cả bầu sữa tâm hồn
Từ tháng ngày tuổi thơ tôi uống
Có hạnh phúc nào hơn.

Mẹ đằm thắm yêu thương
Là Tổ quốc đầu tiên tôi có được
Cụ thể êm đềm
Bên chiếc nôi mây khi tôi vừa thức giấc
Khuôn mặt mẹ hiện ra, dịu dàng
Trong mắt tôi ngời sáng
Khuôn mặt Mẹ nồng nàn
Chưa một ngày xa vắng
Trong đời tôi tin yêu.

Năm tháng dần qua
Tổ quốc trong tôi lồng lộng đất trời
Có núi cao vời vợi
Có biển đảo xa khơi
Có những dòng sông đồng lúa vàng
Có kinh thành đường phố cổ
Có màu cờ mang hồn nước thiêng liêng
Có tuổi thơ tôi và bầu sữa Mẹ ngọt ngào.

Mẹ là một phần Tổ quốc thân yêu
Lộng lẫy mãi trong tôi
Gần gũi êm đềm
Ru hồn tôi vào khí tiết non sông.




TRẦN PHƯƠNG KỲ

Kỷ niệm với Bùi Giáng ở sg năm 81

Nguyễn Du mê Thúy Kiều viết Đoạn Trường
Tân Thanh có đầu có đuôi dài mấy
ngàn câu; tau mê ca sĩ Bích Chiêu
bức bách ngôn ngữ Việt Nam cho tới

cùng: trời đêm tinh tú chạy vòng… ruổi
rong về BÍCH ngạn hồng vàng CHIÊU.



NGUYỄN TẤT ĐỘ

Cà phê sáng

Hãy uống cạn ly cà phê sáng nay
của anh đi! Trong ly cà phê của
tôi có giọt nước mắt. Trong ly của
anh có giọt máu hồng và cho tôi
 
nói nhỏ điều này. Hãy cho tôi đi
bằng đôi chân của anh vì chân tôi
không còn nữa. Cho tôi sờ cuộc đời
bằng đôi tay của anh vì tay tôi
 
không còn nữa. Cho tôi nhìn cuộc đời
bằng đôi mắt của anh vì mắt tôi
không còn nữa. Cho tôi nói tiếng người
bằng thanh quản anh vì cổ họng tôi
 
không còn nữa... Hãy uống nốt những giọt
cà phê còn lại của anh, những giọt
cà phê vui sướng, những giọt cà phê
muộn phiền, những giọt cà phê trung tính,
 
tôi nói nhỏ điều này: Hãy cho tôi...




LƯU XÔNG PHA

Những bông hoa nở trên bầu trời

Những bông hoa mặt đất
Nở rộ trên bầu trời
Bầu trời sáng mặt đất cũng sáng
Những bông hoa mặt đất
Di trú lên bầu trời
Bầu trời sáng mặt đất không sáng

Lễ hội im lặng
Phế tích sương địa đàng tra khảo
Lễ hội lãng quên
Những vỉa rêu đồng ca hiu quạnh

Không là hoa
Rễ chia niềm vui với đất
Sẻ nỗi buồn trong đất

Những nụ cười bừng lên trên bầu trời
Sáng thêm sáng
Tối thêm tối

Hoa rơi rơi cùng sứ mệnh gian khổ
Rễ miệt mài khai quật hương thơm.


(SH284/10-12)







 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
Tin nổi bật
  • Xuân Hoàng - Nguyễn Xuân Thâm - Phạm Ngọc Cảnh - Mai Nguyên - Thế Dũng - Hải Vân - Hà Đức Hạnh

  • PHAN DUY NHÂNThơ xuân đọc với nam hà

  • Lê Huỳnh Lâm - Triệu Nguyên Phong - Nguyễn Hữu Hồng Minh - Trần Ninh Hồ - Phùng Tấn Đông - Trần Hữu Lục - Phạm Trường Thi - Nguyễn Man Kim - Tôn Nữ Thu Thủy - Trương Đăng Dung - Lê Huy Quang - Đoàn Mạnh Phương - Châu Thu Hà - Lê Ngã Lễ - Lâm Anh - Đỗ Văn Khoái - Nguyễn Khắc Thạch - Lê Tấn Quỳnh

  • Nguyễn Khoa Điềm - Thanh Thảo - Hoàng Vũ Thuật - Trần Quang Đoàn - Hải Bằng - Nguyễn Văn Dinh - Hải Kỳ - Nguyễn Khắc Thạch - Phạm Đức - Đỗ Văn Khoái - Quốc Minh - Ngô Xuân Hội

  • Mai Linh - Nguyễn Quang Lập - Tâm Hành - Mai Nam Thắng - Nguyễn Loan

  • Nguyễn Khoa Điềm - Tôn Nữ Hỷ Khương - Tiến Thảo - Hồ Đắc Thiếu Anh - Ngàn Thương - Lê Vĩnh Thái - Nguyễn Văn Quang - Tây Linh Phạm Xuân Phụng - Bảo Cường - Công Nam - Trần Hoàng Vũ Nguyên - Nguyễn Dũng - Kiều Trung Phương - Phan Như - Nguyễn Sông Bồ - Nguyễn Tuất - Mai Nam Thắng

  • Lam Hạnh - Tôn Phong - Nguyễn Quang Hà - Đinh Thị Như Thúy - Nguyễn Đông Nhật - Nguyễn Thiền Nghi - Từ Nguyễn - Nguyễn Hoa - Từ Hoài Tấn - Nguyễn Thị Anh Đào - Trần Tịnh Yên - Nguyễn Thánh Ngã - Huỳnh Thúy Kiều - Mai Văn Phấn - Kim Chuông - Tuệ Lam - Hồng Vinh - Nguyễn Minh Khiêm - Võ Mạnh Lập - Nguyễn Nguyên An - Cao Quảng Văn

  • Trần Xuân An - Nguyễn Đức Phú Thọ - Vũ Kim Liên - Đức Sơn

  • VĂN LỢIĐồng Hới trong anh

  • PHÙNG TẤN ĐÔNG Nghe đàn tranh ở Huế

  • TRẦN THỊ HUYỀN TRANGẢo ảnh

  • THANH THẢOHà Nội- nhìn về phía tôi

  • Nguyễn Hoa - Nguyễn Trọng Tạo - Hải Bằng - Minh Báo - Vũ Quần Phương - Lý Hoài Xuân

  • NGUYỄN KHẮC PHỤC    Viết cho năm MÙA THU hai mươi tuổi     Và câu chuyện tình dang dở lại bắt đầu

  • LTS: Hải Kỳ tên thật Trần Văn Hải. Sinh năm 1948 ở Đồng Hới. Thơ in từ năm 1969 trên các tập san, báo văn nghệ ở địa phương và Trung ương. Với tâm hồn say đắm, nhạy cảm thơ Hải Kỳ hướng tới những tìm tòi phát hiện chất liệu mới trong đời sống, với giọng thơ khỏe, tránh lặp lại mình.

  • XUÂN HOÀNGĐồng hới

  • Hoàng Vũ Thuật - Đông Triều - Đỗ Quyên - Đoàn Mạnh Phương - Đào Duy Anh - Nguyễn Thị Anh Đào - Nguyễn Văn Hùng - Phan Lệ Dung - Trần Phương Trà

  • PHAN TRUNG THÀNHLời tạ của hải cẩu Hải Dương