Đỗ Văn Khoái - Nguyễn Trọng Tạo - Nguyễn Kim Huy - Ý Nhi - Phạm Ngọc Cảnh - Nguyễn Nguyên Thanh - Nguyễn Huy Việt - Xuân Sách
Ảnh: Thanh Tùng
ĐỖ VĂN KHOÁI
Mùa xuân trên sông
Ngày nắng mới chảy trên dòng
Em ra sông giặt áo
Gởi ngọn gió - đi thật xa...
Báo tin cho muôn cây quê nhà - nở hoa
Gọi mùa xuân đến sớm
Lòng chợt thấy như ban mai
Em hát vui bên sông - chao lòng mình xao xuyến
Và nụ cười soi xuống
Thành má lúm loang trên sông
Nào ai biết em đang chờ mong?
Làm sao quên câu em hò?
Còn thả trên sông
Cho bao chàng mắc lưới
Làm sao quên môi em cười?
Còn ngậm vành trăng sữa - Em ơi!
Và gió mới - mang hương đi...
Muôn vườn nhà chim đến
Và người lính qua sông,
Đã về từ đêm qua
Mang phong sương phơi trước hiên nhà - rợp hoa.
NGUYỄN TRỌNG TẠO
Thiên an
Thế là ta một mình cùng chốn ấy
thông xanh
thông xanh
thông xanh
lưng cỏ mọc xuyên trái tim đá sỏi
mây bông bay
tháp nhọn
mắt ta nhìn
ôi những chiếc lá kim
rơi chi mãi nỗi buồn
hêineken! hêineken!
tiếng va chạm cô đơn
ta ngỡ uống cạn suối nguồn
mây trắng
ta ngỡ uống cạn suối nguồn
xanh thẳm
giờ thìn qua
giờ ngọ cũng trôi qua
ta tích tắc nỗi nhớ mong gậm nhấm
em thân yêu! phiêu bạt phương nào?
từ biệt nhé, ngọn cỏ rừng yên tĩnh
ta bay theo mây trắng ngổn ngang trời
có một phút một đời một yêu thương vĩnh cửu
ấy là ta dong duổi bên Người
từ biệt nhé, những chiếc kim xinh nhỏ
em hãy thêu áo lá một vùng đồi
ta là gió
thổi đến ngày kiệt sức
tự trời cao
tan vào giọt mưa
rơi...
NGUYỄN KIM HUY
Điều gì muốn nói
Điều gì muốn nói mà lấp lánh suốt đêm
Ngôi sao trên kia cao quá
Điều gì muốn nói mà rì rào suốt đêm
Con sóng ngoài kia xa quá
Em gần đấy mà cách ngăn quá đỗi
Có một điều muốn nói lại thôi
Em hãy cứ buồn em hãy cứ vui
Anh sẽ giữ yên những điều muốn nói
Giữa chúng mình nào có thể khác hơn
Đêm qua bầu trời có khóc không
Mà sáng dậy nước mắt ướt đầm ngọn cỏ
Và ban mai ơi, có điều gì muốn nói
Mà lặng lẽ lau những giọt nước mắt đêm?
Đà Nẵng VII- 1989
Ý NHI
Qua Huế
Một lần nữa
tôi đi không dừng lại
Một lần nữa
Ngự Bình, Thượng Tứ, Tĩnh Tâm
Và đền đài, lăng tẩm
Và vườn xanh lá trúc
Và gương mặt người thiếu nữ
Mãi còn xa lạ
Cái đích nào của những hành trình
Những chuyến bay nào
Những con tàu nào
Đã ràng buộc
Đã dẫn dắt tôi
Đã không một lần cho tôi dừng lại
Đã khiến tôi bao lần trượt nhỡ
Khỏi những điều tốt đẹp
Hà Nội 6-1987
PHẠM NGỌC CẢNH
Không đề
với anh
em là sự túng nghèo trinh bạch nhất
cái áo phin hoa mặc nửa đời người
em đã làm thơ sắp đến tầm thi sĩ
ở chỗ gặp anh nhất quyết lại quay về
để làm cô tiên thùy mị
nuôi anh lạc loài như gió trăm quê
biết với anh có ngày rồi đói rách
em đã bảo thơ chưa là giọt mật
để cầm hơi
nhưng vắng nhau một chiều tất tả
em gọi anh nao nao chân trời
em biết trong anh chỗ hoang vu để miệt
mài bù đắp
phù sa nguồn nào em cũng đón về xuôi
với anh
em có là gì đâu khi vùng vằng giận dỗi
lại gom góp nên nhiều mong đợi
lúc ấy chúng mình như đứa dở hơi
chỉ với riêng anh
lúc ấy em cười
NGUYỄN NGUYÊN THANH
Gọi đò
Tôi như người thiên cổ
Đến gọi chuyến đò ngang
Người có biết tôi sang
Mà đưa chào vội vã
Đất bằng tôi cứ ngã
Sông dài tôi mãi đo
Đời có bao nhiêu bến
Tôi lỡ bấy nhiêu đò
Không được nhận tôi cho
Mà sao người không đợi
Để đêm dài vời vợi
Gió rét rồi mưa tuôn
Sao người như nàng Bân
Không chọn mùa đan áo
Để hết chạp sang xuân
Tôi một mình vẫn lạnh
Bến sông giờ cô quạnh
Nhớ con đò sang ngang
Mai tôi người thiên cổ
Nay gọi đò sang ngang...
NGUYỄN HUY VIỆT
Nghĩa trang thơ
Có một nhà thơ suốt cả đời cặm cụi
Sắp xếp từng câu chữ
Những ý tứ hình thành
Rồi dở dang
Báo tử!
Có một nhà thơ suốt cuộc đời tư lự
Kéo những từ ngữ lang thang
Đẩy những câu thơ góa
Qua cuộc đời mình
Có nhà thơ mỗi buổi sáng bình minh
Đính chính lời báo tử
Các câu chữ đêm trước
Chiều nay có một người chậm bước
Sau những con chữ qua đời
In trên trang giấy
Có ai đấy khóc vì một bài thơ dang dở
Và cái gì đó vỡ trong cuộc đời
Ai biết đâu ở tít tận cuối trời
Chiều nay
Một đám các câu chữ
cúi đầu trong nghĩa trang thơ.
XUÂN SÁCH
Yên tĩnh
Có lẽ nào trời trong xanh đến thế
Gió lặng rồi nên biển cũng lặng theo
Bãi cát vắng tiếng nô đùa bầy trẻ
Hàng dương thôi réo rắt khúc ca chiều.
Khách tắm biển đã trở về khách sạn
Họ đang ăn hay chuyện phiếm hàng ngày
Dăm ngọn khói xanh lam lơ đãng
Ngẩn ngơ bay trên mái lá xóm chài
Thuyền nằm cong lưng trên bến đỗ
Đang ngủ say giấc ngủ của người già
Vết sóng đánh sần sùi trên thớ gỗ
In dấu ngày vất vả ở khơi xa.
Đến những con dã tràng cần mẫn
Cũng thôi không làm việc nữa sao
Cát xe được đang tan dần thành bụi
Đợi sáng mai làm lại từ đầu.
Tôi ngồi lặng im trên mỏm đá
Đặt chân trần trên mặt cát mịn êm
Ngợp trước vẻ trong lành thanh khiết quá
Chỉ còn nghe tiếng đập trái tim mình.
(TCSH40/01-1990)
Thanh Tuyền - Mai Trâm - Trần Anh - Trần Hữu Lục - Hồng Thị Vinh - Hoàng Xuân Thảo - Trương Đăng Dung - Nguyễn Đông Nhật - Phan Trung Thành - Đào Duy Anh - Lê Khánh Mai - Đức Sơn - Nguyễn Thụy Kha - Trần Văn Khởi - Văn Lợi - Bùi Văn Dung - Nguyễn Ngọc Hưng - Lê Phương Thảo - Thanh Tú - Mai Phương - Nguyễn Thanh Xuân - Võ Công Lâm - Trần Ninh Hồ - Nguyễn Hoa - Văn Cầm Hải - Nguyễn Thiền Nghi
Đinh Thị Như Thúy - Trần Thị Linh Chi - Tuệ Lam - Tôn Nữ Ngọc Hoa - Đông Hà - Hồng Hạnh - Châu Thu Hà - Lưu Ly - Thái Hồng - Thanh Tuyền - Chu Vân Thảo - Huỳnh Thuý Kiều
NGUYỆT PHẠMTên thật Phạm Thị Ngọc Nguyệt. Sinh 1982 tại Xuân Lộc. Đã có nhiều thơ, bài viết trên các báo, tạp chí Văn nghệ, Phụ Nữ, Thể Thao Văn Hóa, Người Hà Nội...và nhiều tuyển tập khác. Giải thưởng Thơ Bút Mới (báo Tuổi Trẻ 2005).
...người mẹ ngồi chờ con sau tán lá bàng cuối thurơi vào miền tĩnh lặngnhững vết da mồi đo tuổi mẹnhững dòng nước mưa đo nước mắtchảy vào chiều tiễn biệt lặng im...
...Bồng bồngBống bốngBông bông...
...Chỉ trong lá con chim sâu làm tổChỉ trong tim tình yêu kết nụ...
...Hãy mở các cửa sổ hồn mìnhCho khúc ca biến tấu dâng dângĐừng nguỵ trang mình là người hạnh phúcĐừng đóng đinh trên thập giá tình yêu...
...Trầm trầm giọng kể từ hồn người xưa, làm Người khó lắm phải đâu chuyện vừa...Làm Người khó lắm, sống kiếp trần gian. Hãy ôm dấu hỏi mà nhìn bàn chân!...
Võ Quê - Tôn Phong - Phạm Thị Quỳnh Phương - Hồ Huy Sơn - Nguyễn Quang Việt - Nguyễn Thị Hợi.
Nguyễn Xuân Hoa - Mai Văn Hoan - Phạm Tấn Hầu - Bùi Đức Vinh - Nguyễn Thị Hồng Hà - Lãng Hiển Xuân - Đinh Hạ - Nguyễn Hưng Hải - Châu Thu Hà - Nhất Lâm - Lê Hưng Tiến - Nguyễn Trần Thái - Trần Tịnh Yên - Nguyễn Thị Yến
...Mặc cho đất bận nâu, trời mải bận xanhNgười đi, mòn cả bóngThắp tận cùng thẳm sâu một khát vọng yên bình...
...Đang mùa xuân ha y đã sang hèmà hoa tím rụng đầy mặt nướcchảy về đâu, sông ơi...
...Tôi vừa được sống lạiVì trong suốt cuộc đờiTôi đã sống dùkhông biết mình sống...
...Ta nhờ cỏ hít khí trời kết mậtDâng lên em cùng những hạt sương đêm...
LÊ HOÀNG ANH...Mẹ ơi mẹ qua đau khổ đã nhiều sao luôn có những chùm hoa ổi trắng, lúc nào cũng nhìn con đăm đắm – vẫn tìm con trong lắng đọng tâm hồn...
LTS: Với một tờ báo, chắc hẳn niềm vui mừng trước hết là nhận được những bản thảo chất lượng. Nhưng cũng không vì vậy mà chúng tôi không trân trọng những bài viết chưa đạt tới “tiêu chí” Sông Hương. Giới hạn trong lĩnh vực thơ: Có không ít tác giả hầu như tuần nào, tháng nào cũng gửi từ ba bốn bài trở lên. Đều đặn bao nhiêu năm trời như thế, tính ra số thơ mà chúng tôi nhận được của họ đã có thể đóng thành một “tổng tập”. Những trang chữ viết tay, những trang vi tính quen thuộc đến mòn mắt ấy mỗi lần nhận được là chúng tôi lại hồi hộp đọc, để rồi… áy náy!Dưới đây là những bài gần như khá nhất trong số thơ lai cảo của Sông Hương.
Thạch Quỳ - Nguyên Quân - Đông Hà - Kiều Trung Phương - Nguyên Hào - Lê Quốc Hán - Đinh Thu - Hoàng Thị Thiều Anh - Nguyễn Phước Loan
...nghe thanh âm mà không có tiếng ngườisao khép mắt mà không thể chết được...
Từ Nguyên Tĩnh - Lê Huỳnh Lâm - Nguyễn Thiền Nghi - Trần Hữu Lục - Mai Thìn - Cao Hạnh - Văn Công Hùng - Trần Tuấn - Nguyễn Ngọc Phú - Đức Sơn - Trần Vạn Giã - Trần Cao Sơn - Lê Hữu Khoá - Trần Hoàng Phố - Phạm Thị Anh Nga
Đất nước đã vẹn toàn một mối hơn ba mươi năm, song còn đó những nỗi đau âm ỉ, thấm vào cốt xương của thân nhân các thương binh - liệt sĩ, thấm vào máu thịt của những ai từng kinh qua hoặc không kinh qua chiến tranh mà nay đều được hưởng cuộc sống yên bình. Kỷ niệm 60 năm ngày thương binh liệt sĩ(27/7/1947 – 27/7/2007), Sông Hương xin nghiêng mình trước nỗi đau không hề ngẫu nhiên đã thấm vào thơ ấy… *Nguyễn Gia Nùng - Triệu Nguyên Phong - Trần Đức Đủ - Huỳnh Tuấn Vinh