Thanh Tịnh anh ơi!

16:09 02/02/2015

LTS: Ngày 17-7-1988 nhà thơ THANH TỊNH đã qua đời tại Hà Nội sau một cơn bệnh nặng, thọ 77 tuổi. Tưởng niệm nhà thơ, người anh người đồng nghiệp đáng kính của anh em văn nghệ sĩ Bình Trị Thiên, chúng tôi xin giới thiệu bài viết của anh Hoàng Trung Thông và đoạn trích trong Điếu văn đọc tại lễ tưởng niệm nhà thơ tại trụ sở Hội văn nghệ B.T.T ngày 19-7-1988.

Nhà thơ Thanh Tịnh - Hải Bằng ký họa

"…Nhà thơ Thanh Tịnh đã từ giã chúng ta. Cuộc đời và văn nghiệp của ông còn mãi trong lòng giới văn nghệ và nhân dân quần chúng. Mang nhiều tính chất dân tộc trong hình thức và nội dung, tác phẩm của ông như là một lời nhắc nhở dặn dò đối với những cây bút đương thời và cả các thế hệ sau. Điều này thật quan trọng trong công cuộc đổi mới văn nghệ hiện nay.

Văn nghệ sĩ Bình Trị Thiên chúng ta với Thanh Tịnh còn in đậm những dấu ấn của những kỷ niệm gần đây. Một buổi kể chuyện hài hước hiện đại trên nhà nổi Sông Hương, một lần cùng đi để góp phần xác định ngôi nhà Bác Hồ từng ở thời niên thiếu ở phố Mai Thúc Loan, một bài viết về du lịch trên tạp chí Sông Hương... những việc đó, sinh thời ông tận tụy làm rồi có thể quên đi, nhưng với chúng ta thì nhớ, nhớ mãi.

Tưởng niệm nhà thơ ngay trên mảnh đất chôn rau cắt rốn của ông hôm nay, chúng ta, những văn nghệ sĩ đồng hương lứa tuổi con em của ông, thiết tưởng điều có ý nghĩa nhất và cũng là một trách nhiệm, chúng ta nguyện noi gương ông sống và viết, giản dị, bình thường và thủy chung.
"

(Trích Điếu văn đọc trong lễ tưởng niệm nhà thơ tại trụ sở Hội văn nghệ BTT ngày 19-7-1988)


HOÀNG TRUNG THÔNG

Đến lúc này tôi mới viết về anh, anh Thanh Tịnh ạ. Anh đừng trách tôi vì tôi đọc anh rất sớm nhưng quen biết anh sâu sắc thì lại muộn hơn.

Quê mẹ của anh cũng là quê mẹ tôi dầu cái làng Mỹ Lý hư cấu của anh không phải là tên của làng tôi. Chao ôi! "Quê mẹ", "Con so về nhà mẹ" v.v... sao mà giống quê tôi quá, chỉ tiếc trong tập này không có truyện "Đôi bạn quê". Tôi cũng là dân làng bóng chân đất tôi để ý đến truyện này ngày xưa đã đọc.

Trong truyện anh có chất thơ. Trong thơ anh có chất chuyện. Truyện ngắn của anh rất ngắn, nhẹ nhàng mà hơi buồn, buồn cũng như thơ anh vậy. Nó thật khác giọng văn độc tấu trầm hùng mà dí dỏm của anh sau này. Tôi không muốn đi vào tác phẩm của anh nhiều. Sẽ có người bình luận về tác phẩm của anh thôi. Và họ cũng sẽ yêu mến tác phẩm của anh như yêu mến con người anh vậy.

Hồi đó, Thanh Tịnh từ Việt Bắc vào liên khu tư, tự nhiên anh lại mang một khẩu súng lục, và anh nói mua của anh Bùi Huy Phồn ở Liên khu ba. Anh không đeo mà chỉ cầm tay thôi, Chế Lan Viên nhìn khẩu súng mà nói: "Đây là khẩu súng tụt hậu, không bắn được địch mà chỉ tự bắn mình thôi". Thanh Tịnh cười mà không nói gì.

Anh Thanh Tịnh ngủ chung một giường với tôi cũng như anh Nguyễn Đình Lạp đã ngủ chung giường với tôi ở nơi tản cư vậy. Anh Thanh Tịnh rỉ tai tôi mà nói "Nào có phải súng ống gì đâu. Súng này chỉ để dọa trẻ con thôi". Tôi cười nói với anh: Anh dọa ai thì dọa nhưng đừng có dọa tôi nghe!. Thực ra khẩu súng của anh không hề có đạn. Thanh Tịnh vốn có tấm lòng độ lượng. Anh hỏi tôi: "Nghe nói cậu cũng có biết uống rượu, cậu đã tìm ra nơi có rượu chưa?". Tôi trả lời anh: "Trong này triệt để rượu lắm anh ạ. Uống rượu là uống máu đồng bào mà. Ai mà dám nói đến chuyện đó". Thanh Tịnh nhếch mép cười như đùa cợt: Cậu khờ lắm. Nói là triệt để nhưng triệt mà vẫn để. Cậu cứ ra hàng quán cũng được hoặc đến chỗ anh cắt tóc mà hỏi: "nghe nói ở đây cấm rượu triệt để lắm phải không? Đào tận gốc trốc tận rễ mà thử cậu có tìm ra không".

Tôi theo lời và hỏi như lời anh thì anh chàng cắt tóc đã nói với tôi: "Nào có triệt để gì? Anh cứ vào nhà ông K thì có tiền tất nhiên là có rượu".

Tôi mời anh Thanh Tịnh cùng đi. Quả nhiên là có, nhưng anh lại thích thứ nặng độ hơn.

Những ngày ở Liên khu IV anh thường đi "độc tấu". Anh không những chỉ đọc mà anh còn làm điệu bộ. Giọng anh sang sảng, điệu bộ anh ngắn chắc đủ thể hiện nội dung của bài tấu. Người ta thích nhất là khi anh đọc "Lão dân quân Đông bắc". Giọng anh trầm khi anh giới thiệu:

"Núi đá trập trùng thung lũng hẹp
Vướng đầu ghềnh một trạm gác dân quân
Dựng cheo leo như ngôi mộ sơn thần
Mắt bao quát cả ba đồn của giặc"...


Nhưng đoạn này giọng anh bỗng cất cao, hùng dũng, dõng dạc, anh bắt chước tiếng thét của lão dân quân:

"Ai? Đứng lại!" Một tiếng hô truyền vang núi
Tôi giật mình dừng bước ngước trông lên
Tiếng lại truyền "Người nào đó? Đứng yên!
Đừng nghịch nạng đừng trách già giục tốc".


Rồi sau khi hỏi giấy tờ xong xuôi, cụ đổi sang giọng khác, ôn tồn thân thiết và "nhạ mã tấu, trả chứng minh, vồn vã":

"Mời đồng chí ghé vào lều ngồi sưởi đã
Đường qua Phù còn bảy dặm cũng gần thôi!"


Trong bài tấu này có hai vai và khi Thanh Tịnh đóng vai lão dân quân, khi đóng vai mình thì diễn xuất của anh có một sức cuốn hút làm mọi người xúc động.

Trong cuộc thi ca dao kháng chiến của Chi hội văn nghệ Liên khu IV, Thanh Tịnh và Minh Hiệu cùng được giải nhất. Chúng ta ai cũng còn nhớ bài ca dao của anh "Dân no thì lính cũng no" với những câu:

Trông lên thì thấy đầy sao
Nhìn quanh thì thấy đồng bào mến thân
Dễ trăm lần không dân cũng chịu
Khó vạn phần dân liệu cũng xong...


Hai câu sau đã thành câu ca dao châm ngôn tư tưởng lưu truyền trong nhân dân, cho đến ngày nay ai cũng nhắc khi nói "lấy dân làm gốc".

Cùng ở Liên khu IV Thanh Tịnh đã cùng đội kịch tư lệnh quân khu IV diễn vở kịch "Cụ Đạo với sư ông" của Thế Lữ. Tập tành với nhau trong bao nhiêu ngày, diễn thử thì kết quả rất tốt. Nhưng khi đem ra diễn ngoài công chúng, diễn trên một cái đồi gần Đô Lương, hàng vạn người khắp nơi kéo về, thế là diễn nửa chừng thì vỡ rạp vì không có điện, không có micrô. Tiếng nói oang oang của Thanh Tịnh cũng không làm chủ được công chúng đang ồn ào ở dưới chân đồi.

Ra về anh Thanh Tịnh nói với anh Lưu Trọng Lư và tôi: "Thật không ngờ công chúng đến đông quá. Ai cũng tin chắc thành công mà hóa ra thất bại". Nhưng đến Đại hội văn công toàn quốc ở thủ đô Hà Nội chỉ ít lâu sau khi chúng ta về tiếp quản. Không còn là thủ đô gió ngàn nữa mà là thủ đô giữa lòng Hà Nội với hàng vạn người từ khắp non khắp chốn đổ về. Đại hội văn công toàn quốc dầu chưa phải có những tiết mục thật đặc sắc nhưng mới lạ và cách mạng đã chấn động mạnh mẽ đồng bào thủ đô.

Thanh Tịnh không phải là Chủ tịch Đại hội văn công toàn quốc lần thứ nhất, nhưng khi sân khấu ở Nhà hát nhân dân mở màn bao giờ tiếng nói của anh trang nghiêm và dõng dạc cũng chinh phục hàng vạn người nghe và người xem. Người ta thầm hỏi nhau: "Ai đó" và khi có tiếng trả lời nhỏ nhẻ: "Nhà thơ Thanh Tịnh đó" thì những tiếng xì xào nổi lên: "Té ra là nhà thơ của Quê mẹ. Thế mà bây giờ mới được nghe tiếng nói của ông".

Thế rồi Thanh Tịnh sau đó trở về làm Tạp chí Văn nghệ quân đội. Anh đã làm cho Tạp chí văn nghệ này khởi sắc, không dễ rơi vào những thứ chủ nghĩa cơ hội dù nhân danh gì gì đi nữa. Đó là một tờ tạp chí Văn nghệ quân đội đã phát hiện ra bao nhiêu giá trị văn nghệ cả già lẫn trẻ, của những người bộ đội cầm súng đã trải qua thử thách, càng đổi mới càng giữ vững lương tâm nghệ thuật của mình, nghệ thuật của những người chiến sĩ cầm bút. Không bẻ cong ngòi bút của mình chạy theo những thị hiếu tầm thường.

Tôi đến nhà anh nhiều lần, nhìn thấy gian phòng chật hẹp của anh chứa chất đồ cổ, có thứ thực giá trị cao, có thứ cũng chỉ là những giá trị vừa phải thôi. Nhưng tôi ngắm nghía không biết chán những đồ cổ của anh và vụt nói: "Đó là những giọt nước biển, theo như tập truyện rất ngắn của anh, hay nói đúng hơn là những ghi nhớ của anh được chép lại một cách ngắn gọn".

Anh gật đầu "Có những giọt nước mới thành biển nhưng cũng phải có biển mới có những giọt nước. Nói thế có được không?"

Tôi tán thành câu nói ấy.

Tôi còn nhớ ngày Tết đi chợ hàng Lược mua hoa, tôi gặp anh ở hàng đồ cổ. Chúng tôi cùng chú ý đến một cái đĩa. Ai cũng muốn mua. Cái đĩa làm thời Tự Đức, có để chữ Tự Đức rất rõ. Tôi nghĩ: "Đó là đĩa Tự Đức, anh là người Huế, để anh mua thì tốt hơn". Thế là anh mua.

Về sau khi trở lại nhà anh, thăm anh và thấy anh vất vả quá, tôi nói: "Sao anh không bán các đồ cổ ấy đi cho cuộc sống không đến nỗi gieo neo?". Anh nói: "Một người Đan Mạch không biết ai giới thiệu đến nhà tôi xem các đồ cổ. Ông ta muốn đổi một cái gương đồng thời xưa để lấy một cái xe đạp pơ-giô. Nhưng tôi không chịu, ông ta nói: "Tôi không ngờ một nhà triệu phú như thế này mà chịu sống một cuộc đời cơ cực như thế?".

Tôi hỏi thêm: "Sao anh không bán tất cả đi cho Nhà nước để lấy tiền bồi dưỡng sức khỏe?".

Anh nói "Bọn bảo tàng nước ta trả giá không ra gì. Thà mình để lại rồi tặng Nhà nước đi còn hơn".

Tôi chép miệng.

Nhưng không còn biết nói gì hơn.

Sự thực mà nói anh thích làm nghề du lịch, hướng dẫn cho các du khách đi đây đi đó. Nhưng việc đó cũng không xong.

Dù sao, anh vẫn là một nhà thơ.

Ta hãy đọc bài thơ của anh "Khi tôi còn trẻ" viết gần đây:

Xa quê càng nhớ cảnh quê xa
Theo cánh cò bay chạnh nhớ nhà
Bếp lửa nhà ai chiều ấm thế
Đêm dài trăng lạnh gió vào ra
Chẳng phải vì vui được trở về
Nên trông giọt nắng cũng đê mê
Đoàn đoàn khăn đỏ vui đi học
Có thấy hương quê lộng bốn bề


Và rồi anh lại nói:

Khi tôi còn trẻ, Huế tôi già
Đến lúc tôi già Huế trẻ ra
Cũng giọng hò xưa nghe ấm ức
Mà nay tung cánh vỗ bao la


Anh yêu quê hương mà cũng từ lòng yêu nước. Lòng chân thành của anh là một lòng trước sau như một mặc dù anh cũng có những nỗi buồn xé ruột, nỗi đau thắt lòng. Nhưng gặp anh là gặp niềm vui và thương yêu anh đã truyền cho chúng tôi niềm tin tưởng trong những năm cùng sống với nhau, cùng hiểu nhau, thương yêu nhau.

Thanh Tịnh anh ơi
Sống trọn một cuộc đời
Vì nước vì dân vì cách mạng.
Vì văn chương nghệ thuật
Thế cũng đã thỏa rồi.

H.T.T
(SH33/10-88)







 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
Tin nổi bật
  • NGUYỄN THỤY KHATôi bắt đầu những dòng này về Thanh khó khăn như chính thời gian dằng dặc Thanh đã đi và sống để tìm đến những thời điểm bấm máy "độc nhất vô nhị", nhưng "khoảnh khắc vàng" mà đời người nghệ sĩ nhiếp ảnh không phải ai cũng có cơ may.

  • NGÔ MINHTrong đội ngũ các nhà thơ Việt hiện đại thế kỷ 20 đang sống ở Huế, có một nữ nhà thơ nổi tiếng thơ hay từ khi mới tuổi hai mươi, suốt mấy chục năm qua luôn được độc giả thơ cả nước ái mộ.

  • THANH THẢONgười dịch Marquez ấy chưa một lần gặp Marquez, dù anh đã từng sang tận xứ quê hương văn hào này.

  • SƠN TÙNGTôi đến sứ quán Việt Nam ở đợi vé máy bay về Bắc Kinh. Phu nhân đại biện lâm thời Tôn Quang Đẩu là bà Hải Ninh phụ trách lưu học sinh sinh viên Việt Nam tại Liên Xô, tôi là đại biểu sinh viên thuộc sự quản lý của bà khi lưu lại Mátxcơva. Cho nên được bà Hải Ninh giúp đỡ tôi như chị gái săn sóc em vậy.

  • VŨ HUẾGiải phóng đã tới năm 78, ba năm sau miền Nam nói chung và thành thị nói riêng, hàng hóa chẳng còn thứ gì “giá rẻ như bèo” (kể cả là nhà, đất). Huống gì tôi không phải hạng có tiền rủng rỉnh (ngoài lương), thành có muốn cái gì cũng khó.

  • PHONG LÊTết Dần năm 1998, vào tuổi 80, bác Kế yếu đi nhiều lắm. Sự thay đổi quá chóng khiến tôi bất ngờ.

  • HOÀNG MINH NHÂNNăm 1992, nhà thơ Lưu Trọng Lư cùng vợ là bà Tôn Lệ Minh vào Đà Nẵng thăm chơi, tôi có gặp. Lúc ấy tôi đang sưu tầm tư liệu về nhà thơ Phạm Hầu. Biết thời còn học ở Quốc Học Huế, nhà thơ Phạm Hầu rất ngưỡng mộ bà Minh, và đã làm nhiều bài thơ tình đặc sắc tặng bà.

  • TRẦN CÔNG TẤNCách nay vừa tròn 47 năm, Lê Minh Ngọc cùng chúng tôi ở chung đơn vị. Sau đó, tôi đi Mặt trận Lào. Minh Ngọc về làm hậu cần rồi đi Bắc Kinh học ngoại ngữ.

  • PHONG LÊTôi được một "cú phôn" mời dự cuộc gặp mặt của một nhóm anh em nhân ngày 20-11 và nhân 40 năm Ủy ban khoa học nhà nước.

  • TRẦN KIÊM ĐOÀNMùa Hè năm 2007, từ Huế chúng tôi chuẩn bị ra thăm Hà Nội lần đầu. Trên ga Huế, chờ chuyến Tàu Đỏ xuyên Việt buổi chiều, nghe một người bạn chưa bao giờ gặp là anh Văn Thành nói trong điện thoại: “Cậu hên quá! Hà Nội đang nắng gắt bỗng dưng hôm qua lại có gió mùa Đông Bắc. Bây giờ Hà Nội như mùa Thu”.

  • NGUYỄN HÀO HẢII. Người tình thứ ba của họa sĩ lớn nhất thế kỷVừa qua ở Paris đã tổ chức cuộc triển lãm bán đấu giá toàn bộ bộ sưu tập Picasso của Dora Maar gây ra một sự huyên náo trong đời sống nghệ thuật ở thành phố họa lệ này sau những tháng ngày im lìm buồn tẻ do ảnh hưởng của những cuộc khủng hoảng toàn cầu triền miên. Cuộc triển lãm này đã làm người ta nhớ lại người đàn bà thứ ba của hoạ sĩ lớn nhất thế kỷ.

  • Lập thân, lập nghiệp ở Pháp nhưng Tiến sĩ Thu Trang vẫn luôn luôn hướng về Tổ quốc. Hơn 10 năm nay bà dành nhiều thời gian, công sức nghiên cứu tiềm năng du lịch Việt Nam, viết sách về du lịch, tham gia giảng dạy ở nhiều lớp đào tạo cán bộ du lịch và ở khoa du lịch của một số trường đại học trong nước. Là một cộng tác viên thân thiết, tên tuổi bà đã thân thuộc với độc giả Tạp chí Sông Hương, thế nhưng ít người đọc được biết người trí thức Việt kiều yêu nước này từng là Hoa hậu Sài Gòn 1955.

  • VÕ MẠNH LẬPÔng Nguyễn Văn Thương xa quê hương làng Vân Thê, Hương Thủy TT.Huế từ hồi còn trẻ. Ông cũng như mọi con người khác, xa quê, thương cha nhớ mẹ. Xa quê là nhớ quê, đậm nét tình bờ dậu, gốc tre làng, hương hoa của đất phảng phất theo suốt chặng đường xa.

  • HOÀNG QUỐC HẢITình cờ và cũng là may mắn nữa, vào Sài Gòn lần này tôi được gặp bà góa phụ Vũ Hoàng Chương, tức bà Thục Oanh ở nhà ông Trần Mai Châu, nơi đường Tự Đức cũ. Nhà ở xế ngôi trường Trần Văn Ơn vài chục mét.

  • LTS: Nhà văn Nguyễn Đắc Xuân là một trong những người cầm bút từ Trường Sơn về đã lao vào việc nghiên cứu lịch sử văn hoá Huế và đã đạt được một số kết quả. Trong số những gì đã đạt được anh thú vị nhất là Chuyên đề Bác Hồ, thời niên thiếu ở núi Ngự sông Hương.

  • HOÀNG CẦMThư gửi người âm (nhớ thi sĩ Đặng Đình Hưng)

  • NGUYỄN KHẮC THẠCHCơn cuồng lũ đã chìm về thủy phủ hơn chục ngày rồi mà những nơi nó đi qua vẫn ngổn ngang, bơ phờ xác họa. Huế vốn là một thành phố sạch đẹp với sương khói mờ nhân ảnh, thế mà giờ đây lại phải thay vào đó bằng rác rưởi, bụi bặm. Khắp phố phường ai nấy đều khẩn trương thu dọn, xử lý nhưng sức người không thể làm kịp cái khối lượng khổng lồ hậu quả thiên tai để lại.

  • HOÀNG PHƯỚCTrận lũ lịch sử đầu tháng 11 vừa qua, Thừa Thiên Huế là tỉnh bị thiệt hại rất nặng cả về người và của cải. Anh em Văn nghệ sĩ may mắn không ai mất mạng, nhưng cũng đã có trên 300 người nhà bị ngập nước, bị sập, bị tốc mái... Một số lớn những kinh sách, thư tịch, sách cổ, tranh ảnh nghệ thuật, hoành phi đối liễn, từ điển các loại, đồ sứ men lam, đàn dương cầm, nhạc cụ dân tộc, phim, máy ảnh, máy ghi hình, bản thảo, tài liệu gốc có giá trị văn hóa lịch sử, hư hỏng ẩm ướt, hoặc bị bùn đất vùi lấp, bị trôi, thiệt hại không thể tính được.

  • HOÀNG MINH TƯỜNGĐi Bình Trị Thiên hè này, tôi có hạnh phúc được hầu chuyện quá nhiều văn nhân nổi tiếng.Nhà văn Nguyễn Quang Hà, nguyên Tổng biên tập Tạp chí Sông Hương, ngay khi vừa đi phá Tam Giang tìm bối cảnh cho bộ phim truyền hình nhiều tập, về đến thành phố, đã tìm đến khách sạn, giao cho hai bố con tôi chiếc honda 86 và hai mũ bảo hiểm. Xăng đầy bình rồi. Cứ thế mà đi. Ông cười hiền từ chỉ hướng cho hai bố con lên đàn Nam Giao và khu đền thờ Huyền Trân Công Chúa vừa mới khánh thành.

  • TÔ HOÀNGBạn chắc không thể không biết đến đến hai tên tuổi này: Brigitte Bardot và Francoise Sagan. Vẫn mãi còn đó những hình tượng khó quên mà Brigitte Bardot dành cho màn ảnh, những trang sách khó quên mà Francoise Sagan dành cho văn học. Hai người sinh ra cùng thời, nhưng với tháng Chín năm 2004 này nếu chúng ta chúc mừng Brigitte tròn 70 tuổi, thì lại đau đớn, nuối tiếc vĩnh biệt Francoise Sagan ra đi ở tuổi 69...