tôi viết tờ di chúc sống cũng hoang đường như thế (người đàn bà ôm mặt, chùi nước mắt - hoảng hốt gọi. Nghìn trùng...) * Gió câu hồn đám mây và cầu hồn cơn mưa mưa lung trên nẻo đời bụi bặm tôi ướt từng canh buổi dặm trường và những đêm như dệt bằng sợi nhớ mảng mưa buồn lay lắt bóng hình em nhớ mắt em cay u hờn mỏng chiều rơi từng giọt đắm hương chiều có người đàn bà ngồi gỡ cô liêu gỡ từng hạt trăng khỏi da thịt mình và mơ dòng máu rần rật chảy bừng bừng hoan lạc... tôi chùng đi trong giọng gió lãng quên về trong rậm rối hồn lặng im thở dốc bất tận đời - một thế giới điên mê em man dại những vết cười phụng phịu (*) cảm ơn em một chút buồn, vui để cùng trân quý đời muốn vui mấy chốc được vui mà Mai rồi... những cơn gió đi xa gió xóa miên man vọng âm thành xưa cũ câu hát nào rụng phía ngực buông xuôi nếu khóc được dễ dàng như câu hát ví dặm... mưa chừ nước mắt dễ trôi dốc hết sức vào cuối chiều để tím (Tím chung tình như Huế tự xưa thôi) ...Chỉ có Thượng đế và... mặc Thượng đế đã bày trò con tạo - rồi ra tay thưởng - phạt chính mình mặc tạo hóa đã nhai mình không no bụng --------- (*) “Ta hoài những bước lang thang Yêu em vô lượng mà man dại buồn... (...)” ĐÀO DUY ANH (nguồn TCSH số 230 - 04- 2008) |
Và cuối cùng y đã đến ngồi vào vị trí của mình, xếp đặt lại đồ đạc trong căn phòng.Y đã tìm thấy một chúc thư.
Đốt một nén hương trầm bên mâm ngũ quảMơ hồ nghe gà gáy trên môi ngườiTiếng gà le te gọi tôi đi chợ Tết
Anh cứ nghĩ ấy là hạnh phúcQua dốc Đồng Lào mưa như trútBần bật hoa mưa bần bật oàMột trời hoa vây kín hai ta
Mắt xưa có là chiếc láVỗ vào mưa ru dáng ngườiChắc ta có lần dối tráMôi đau rét tím nụ cười
...Trong khốn cùng cô đơnhạnh phúc lại trở về...
Bầu trờiBắt đầu nhiễm lạnhNgoài đồngThưa thót tiếng chim...Rơm rạ... có mùi ẩm mốcCon chó buồn, ngáp vặt ngoài hiên?
Lúc nào cũng chỉ một mìnhCho dù được sống bên anh - cuối đời
Tặng VânKhi em là dòng sông ám ảnh khôn nguôi đang trôi trên đôi bờ thácloạn thì những câu thơ rã rời, những mảng màu u tối bất lực, những tháng ngày tả tơi đang quất vào anh như một ngọn roi bởi vì em vừa gần gũi, vừa mãi mãi xa xôi như một tinh cầu.
Một lần em vô ý đánh rơiTôi nhặt vội nụ cười bên giếng nướcChợt bắt gặp lòng mình hồi hộpPhút lặng người giấu kín vào trong
...Ai khao khát ngủ trên đỉnh Vinh QuangXin chớ vong ân quên lãng mọi điều...
LTS: Hội viên Hội Nhà văn thành phố Hồ Chí Minh. Hiện là Trưởng ban Văn hoá - Nghệ thuật báo Thanh Niên. Đã viết và in nhiều tập truyện ngắn, tiểu thuyết, tạp bút.Nếu dựa vào đó để xưng tụng” thì có lẽ với Nguyễn Viện, thơ chỉ là “tay trái”. Song tay trái mà rất “gân guốc”, đáng nể lắm. Sông Hương xin trân trọng giới thiệu một chùm thơ mới của Nguyễn Viện để bạn đọc cùng “ngự lãm” có đúng vậy không. SH.
Sinh năm 1965 tại HuếLà giáo viên THPT ở Krông Pắc, tỉnh Đắc Lắc.
I. Rồi quẩn quanh những tường mưa loang lổtự làm đầy mình bằng im lặng bằng nghe ngóng sự chuyển động của những câu thơ khúc ca xưa trên lửng lơ bìa sách cũ
Bạn đã đi qua cây cầu đó, và đã bình thản quay nhìn, những mảnhvỡ những ván đinh dây thừng, những vằn xoắn bứt tung rớt tả tơixuống vực sâu, nơi sóng nước đang ầm ào cuộn xoáy
...Trong vại chượp mắm phơi ngấu những linh hồn cáChảy rân rân trong da thịt con ngườiMáu ta nóng hay là nước mắm...
Những thiếu phụ vừa đi vừa vấn lại giấc mơ ngái ngủTrăng non ngậm sương, bầu vú họ ngậm trăng
Nhóng nhánh mắt chuồn chuồn bay thấpCỏ gà rưng rức lối gaiVáng trứng rộ tăm tăm mùa cá đẻ
Đó là hành trình của gióThổi qua mấy mùa chiêm bao
...kẹt cửa run nắm tay dịu dàngem đã về chưakhông có tiếng đáp lời, không còn ai...
Thành phố tôi như một ráng mâyTrôi ngoài cửa gióNhững lóng rêu lần qua tay áo rũ Cuối sông lơ đãng rượu như mình