tôi viết tờ di chúc sống cũng hoang đường như thế (người đàn bà ôm mặt, chùi nước mắt - hoảng hốt gọi. Nghìn trùng...) * Gió câu hồn đám mây và cầu hồn cơn mưa mưa lung trên nẻo đời bụi bặm tôi ướt từng canh buổi dặm trường và những đêm như dệt bằng sợi nhớ mảng mưa buồn lay lắt bóng hình em nhớ mắt em cay u hờn mỏng chiều rơi từng giọt đắm hương chiều có người đàn bà ngồi gỡ cô liêu gỡ từng hạt trăng khỏi da thịt mình và mơ dòng máu rần rật chảy bừng bừng hoan lạc... tôi chùng đi trong giọng gió lãng quên về trong rậm rối hồn lặng im thở dốc bất tận đời - một thế giới điên mê em man dại những vết cười phụng phịu (*) cảm ơn em một chút buồn, vui để cùng trân quý đời muốn vui mấy chốc được vui mà Mai rồi... những cơn gió đi xa gió xóa miên man vọng âm thành xưa cũ câu hát nào rụng phía ngực buông xuôi nếu khóc được dễ dàng như câu hát ví dặm... mưa chừ nước mắt dễ trôi dốc hết sức vào cuối chiều để tím (Tím chung tình như Huế tự xưa thôi) ...Chỉ có Thượng đế và... mặc Thượng đế đã bày trò con tạo - rồi ra tay thưởng - phạt chính mình mặc tạo hóa đã nhai mình không no bụng --------- (*) “Ta hoài những bước lang thang Yêu em vô lượng mà man dại buồn... (...)” ĐÀO DUY ANH (nguồn TCSH số 230 - 04- 2008) |
...Ta chỉ là hạt bụiGiữa đất trời mênh mông...
ngày tình yêu chớm nởnhững bông hồng ngát hươngbây giờ hoa, em hỡicánh rã rơi lạnh lùng
...Đàn bướm bay quaÔi những đàn bướm cứ bay qua vườn...
...Bao năm dựngđá nằm chơi với rừng...
...Bon chen lắm chỉ mệt ngườiHồn nhiên bố sống cuộc đời hiền lương...
Linh hồn đã bay...
...Hoa giấy có màu sao không nói...
Có ai không? Tiếng kêu ném vào chiều. Mùa xuân im lặng. Nghe rõtiếng những mầm cây cục cựa. Thì ra chiều này chưa gió ở hoàng hôn.
Tôi đi về phía cánh đồngBất chợt nghe tiếng nhọc nhằn lúa hátVọng từ thẳm sâu đất đai trăn trở...
Khư khư ôm bóng Lam Kiềutrăng lùa Cuội xuống phì nhiêu cánh đồng
Áo em màu trắng mịnDưới trăng ngời sáng trongÁo anh sờn vai bạcTrăng sáng xanh màu rong
Chừng hoa hồng kiếp trước đã hoa khôi và hoa lựu cũng từng là đốm lửa
Cánh đồng tuổi thơ gặt gió heo mayNgày cưỡi lưng trâu, diều trăng đêm thả
Hoang vu. Đêm màu xanh trở dạ. Đom đóm lập loè ma trơi. Lũng sâu mưa khóc. Sáng ra rừng lộng lẫy triệu chồi non. Tôi ca vui trong nắng.
Giọng nói chỉ còn thoang thoảngđồng cỏ hoa vàng
Chợ hoa phiên Tết thêm đôngNgười xinh bán cúc bán hồng khéo chưa?
Trên thiên đường ai biếtBao kiếp người kiếm tìm
I. Đôi khi nhơ nhớ trong đời... Điều gì không rõ đã rời vuột điRồi buồn chẳng hiểu buồn chiCứ ngơ ngẩn tựa phân ly - một người...
Mong manh đi qua những tiết mùaHương từ lụa trắng của nghìn xưa
Và cuối cùng y đã đến ngồi vào vị trí của mình, xếp đặt lại đồ đạc trong căn phòng.Y đã tìm thấy một chúc thư.