NGUYỄN HỚI THỌ
Ảnh: internet
Trên thế gian này mạnh nhất là gió
Tôi là gió.
Tôi có mặt khắp các lục địa, đại dương, những vùng dân cư và những hoang mạc vắng người.
Do vậy tôi là kẻ không nhà, không quê hương, lang thang như một lữ khách giang hồ chưa nơi dừng lại.
Trên hành tinh này, tôi vừa là kẻ thù, vừa là bạn, vừa được ngợi ca, vừa bị nguyền rủa
Bởi vì tôi là gió
Những cuộc hành trình của tôi kỳ thực là những cuộc luân chuyển để cân bằng mọi vùng sinh thái
Không khí là của con người và của mọi sinh vật đang tồn tại
Trước tôi tất cả đều bình đẳng, không ai có quyền chiếm hữu, phân chia ngăn cấm tôi, cũng như giam giữ
Bình thường là không khí, không khí chuyển động thành gió, mà gió mạnh là bão
Giữa hai vùng khí áp quá chênh nhau là một nỗi đau
Tôi đi tìm những nỗi đau, xoa dịu nỗi đau bằng những nỗi đau chính mình.
Bão, nghe nói đến bão, con người đã phải lo phòng ngừa tức giận
Sự tức giận thường làm cho người ta mù quáng, nhưng trong trường hợp này
Con người đã phát minh ra những máy dự báo thời tiết cực kỳ tinh xảo.
Bởi vậy tôi lấy làm mừng và phần nào hạnh phúc, vì rằng như thế tôi không phải là kẻ đến bất ngờ, từ phía đằng sau.
Có rất nhiều quy luật tự nhiên đã được khám phá.
Trong đó tôi thích nhất là quy luật phủ định.
Thời kỳ văn minh tiền sử có thể xem như gió được tạo ra từ chiếc quạt máy bình thường
Đã có ai làm con tính thống kê bao nhiêu tàu buôn, tàu chiến bị nhận chìm xuống đại dương chưa?
Bao thành phố làng mạc bị tàn phá mùa màng mất trắng, nạn đói đe dọa bao nhiêu người phải chiếu đất màn trời
Hãy kết tội tôi, kẻ đã gây ra những nỗi đau mà thiên nhiên và loài người gánh chịu.
Rồi bão tan, chỉ còn gió nhẹ
Trên thế gian này hào phóng nhất là tôi
Bãi biển tung tăng, những đứa trẻ vui cười, bao dấu chân chim dễ thương như nét vẽ
Tôi sẽ mang hương của hoa gửi đến loài ong, hơi biển ấm cho mùa đông lạnh giá
Nhạc rừng nổi lên khi tôi qua đó và thảo nguyên phóng túng đến vô tình
Tôi sẽ đưa thuyền cập bến đời em bằng sức gió chứa trong cánh buồm thần thoại
Nếu một ngày kia, gió tôi ngừng thổi
Thì vô duyên, buồn tẻ biết chừng nào. Cây chỉ là cây, tiếng chim hót ở đâu.
Ai biết được vị tanh nồng cá biển
Rồi những con thuyền buồm nằm trên bến. Buồm cuộn tròn cả nỗi nhớ trùng khơi.
Sóng chẳng còn đâu, mây ngủ yên rồi. Nắng dội lửa xuống mặt người vùng nhiệt đới
Mới hình dung đã thấy không chịu nổi.
Nhưng tôi đâu ngừng thổi bao giờ
Tôi quí con người vì có ước mơ, muốn chế ngự, ngăn ngừa tôi tàn phá
Bình thường với anh, tôi là ngọn gió - kẻ đến ru giấc ngủ đời thường.
Huế 1983-1985
(SH21/10-86)
NGUYỄN HƯNG HẢI
LGT: Khánh Linh là bút hiệu dành cho thơ của Trần Thị Huê (sinh 1970 ở Quảng Ninh, Quảng Bình), tác giả của 3 tập thơ đã xuất bản: Giấc mơ nhật thực (2012, giải thưởng Lưu Trọng Lư năm 2017), Giữa tro và cõi sống (2014), Mặt trời đến lớp (thơ thiếu nhi, 2017).
Đỗ Tấn Đạt - Nguyễn Hoàng Thọ - Hoa Nguyên - Trần Đức Tín - Nguyễn Loan - Nguyễn Văn Thanh - Mai Diệp Văn - Lưu Xông Pha
Đinh Hạ - Vũ Tư
NGUYỄN TRỌNG TẠO
TỪ HOÀI TẤN
HOÀNG VŨ THUẬT
MAI VĂN PHẤN
PHÙNG TẤN ĐÔNG
Trương Đăng Dung - Hồ Thế Hà - Đông Hà - Phạm Nguyên Tường - Trần Ngọc Trác - Lê Hưng Tiến - Nguyễn Man Kim - Hà Duy Phương - Phan Trung Thành - Hường Thanh - Lâm Hạ - Vũ Thiên Kiều - Trần Thị Tường Vy - Lê Vĩnh Tài - Bạch Diệp - Nguyễn Văn Vũ - Đinh Thị Như Thúy - Nguyễn Thanh Mừng - Lê Tấn Quỳnh - Nguyễn Hoàng Anh Thư - Hạnh Ngộ - Nguyễn Hữu Trung - Phan Lệ Dung - Trương Đình Phượng - Nguyễn Ngọc Phú - Nguyễn Tất Hanh - Ngàn Thương - Phạm Quyên Chi - Anh Thư
THÁI KIM LAN
TRẦN VẠN GIÃ
NGUYỄN ĐỨC TÙNG
LƯƠNG NGỌC AN
Nguyễn Thị Thúy Hạnh từng viết “Thơ ca, chẳng phải sao, trước hết là lời tự sự của/ về thân phận?” (Những chuyển động chữ), và trong một bài thơ khác, lại viết: “Sau lưng tôi/ Một chiếc bóng bị thương” (Hà Nội)...
Huỳnh Gia - Lê Hào - Bùi Kim Anh - Nguyễn Hàn Chung - Phan Nam - Nguyễn Chí Ngoan - Võ Văn Luyến
SƠN TRẦN
NGUYỄN THÁNH NGÃ
TRẦN HUY MINH PHƯƠNG
PHAN DUY