THÁI KIM LAN
(Nhân kỷ niệm ngày sinh nhật Phương Lan một năm sau khi mất (1951-2016), viết tặng gia đình Trần Đình Lập)
Phương Lan có làn da trắng trong
Khi cười nở môi hồng
Điểm thêm hai lúm đồng tiền vừa duyên
Ngày tôi đi học xa
Em Lập – cậu em hàng xóm mà thân như em trai út trong nhà - bây giờ là ông bác sĩ khoa mắt tài ba –
thuở ấy còn đi học
chạy rong mỗi sáng qua nhà kêu em tôi Hạnh ơi đi chơi…
ngày tôi về
Phương Lan dẫn cháu Bim đưa con đầu đến thăm
Mạ tôi bảo “Vợ của Lập” đó
Tôi nhìn em
Tay giắt con, áo đầm trắng đơn sơ
Tóc uốn phi dê còn mướt đen
Nét mặt sáng như trăng rằm
Má hồng như đánh phấn
Môi mẹ và môi con chúm chím đỏ giống nhau
Tôi cứ ngỡ
em và con em như vừa từ trong tranh bước ra
từ cõi xa trên vùng trời nào đó
Xuống nơi trần thế đầy bụi bặm và thê lương này
Tập làm người trần gian vì
Em thích Mưa và thương Huế
Và thương Anh Lập của em nhiều nhất không ai bằng
Thương anh nhiều còn hơn đếm hết sao, đếm hết nước mưa trời Huế mà không xuể
Đông tây nam bắc nơi mô cũng có tình em
Em thương anh Lập
Tình yêu của em bao la đến nỗi
Một chiều mưa nào đó
Đến thăm anh
Yêu mưa và yêu anh
Em quên đường về (lời bài hát Em đến thăm anh một chiều mưa)
Cô tiên xuống trần
Làm cô tôn nữ
Làm vợ đoan trang
Làm mẹ hiền từ
Làm bà nội đẹp
Làm bạn thảo với bạn bè
Làm học trò Đồng Khánh ngoan
Làm người trần gian rồi thích làm tiên như trong vũ điệu Thiên Thai
Cô thương ai chừng nào thì bỗng ai cũng thương cô chừng ấy
Nhiều gần bằng sóng biển đông rào rạt trào con tim
Cho nên khi cô ra đi thì mọi người đều khóc
Và em khóc mãi mà dấu đi nước mắt
Sợ khi đi rồi anh Lập không người săn sóc
Tình em mạnh mẽ hơn bất cứ điều chi trên đời
Để được ở bên người mình thương
Em đã cố vượt khỏi mọi đau đớn thể xác
Bạn bè nhìn em chỉ biết ngưỡng mộ đầy kinh ngạc
Tôi còn nhớ rõ dáng em hao gầy những ngày cuối
Nét xanh xao mà nụ cười không tắt
Khi giọng ngập ngừng đứt đoạn em còn hát
Trả lời câu hỏi từ trong tim anh Lập
“Em ơi nếu trời mà gọi về thì tiên có về không
Miệng cười em nói, tiên thích dương gian với chiều mưa thật buồn” (lời bài hát Huyền thoại một chiều mưa)
Tôi nuốt nước mắt nhìn em
Thương cảm vô hạn và ngưỡng mộ vô cùng
Lòng can đảm muốn sống ấy
Tình thương ấy
Con người ấy
Vẫn mãi sống trong tim mọi người
Hôm qua trời đã mưa
Hôm nay chắc Phương Lan giận trời mà xuống đây với chúng ta…
Dáng ngồi vẫn diễm trang như thuở ấy, nâng cây đàn tì bà trong tiếng hát Thiên Thai để cho chúng ta múa hát…(Phương Lan đã đóng vai nàng tiên đàn tì bà trong nhạc cảnh Tiếng sáo Thiên Thai- Thiên Thai-Tống biệt trong đêm văn nghệ trường Đồng Khánh những thập niên trước)
Và Phương Lan thích bạn bè vui sống như thế theo lời của Lập
Huế 28/03/2017
T.K.L
LTS: Nhắc đến Trần Thị Huyền Trang chắc hẳn bạn đọc Sông Hương không thể nào quên truyện ngắn “Đắng như hạnh phúc” trên “Trang viết đầu tay” của Tạp chí Sông Hương số 7 (tháng 6.1984). Tựa đề này sau đó được lấy làm tựa đề chung cho một tập truyện ngắn của CLB Văn học Trẻ Huế.
PHAN TRUNG THÀNH
Lê Văn Ngăn - Ngô Xuân Hội - Thế Dũng
PHƯƠNG NAM
Từ Nguyễn - Đông Triều - Cao Hạnh - Trần Huy Minh Phương - Nguyễn Minh Khiêm - Đức Sơn - Từ Hoài Tấn - Bảo Cường - Biển Bắc
LGT: Gia đình Kim Quý là một gia đình nghệ sĩ nổi tiếng. Chồng, nghệ sĩ Nhân dân Xuân Đàm, tác giả kịch bản đồng thời là đạo diễn của nhiều vở kịch nói, để lại dấu ấn cho nền sân khấu Việt Nam một thời không thể nào quên.
NGỌC TUYẾT
VI THÙY LINH
HOÀNG VŨ THUẬT Nếu tôi chết đi Xin cứ để bao lơn rộng mở… (F. Garcia Lorca)
Huỳnh Thúy Kiều - Nguyễn Đông Nhật - Thạch Quỳ - Trần Tịnh Yên - Đoàn Vĩnh Phúc - Lê Huỳnh Lâm - Khaly Chàm - Tôn Phong - Nguyễn Lãm Thắng - Đình Thu
NGUYỄN NGỌC PHÚ (Trích trường ca)
TRẦN HỒ THÚY HẰNG
TUỆ NGUYÊN
VŨ TRỌNG QUANG
Trần Mạnh Hảo - Lý Toàn Thắng - Trần Bá Đại Dương - Thái Ngọc San - Trúc Chi - Phạm Tấn Hầu - Ngô Minh - Văn Tăng - Nguyễn Khắc Thạch - Lý Hoài Xuân - Trần Hải Sâm
PHAN DUY NHÂN
Hoàng Vũ Thuật - Lê Vĩnh Thái - Nguyễn Ngọc Hòa - Nguyễn Văn Quang - Trần Gia Thái - Hiếu Vinh - Chử Văn Long - Đông Hà - Trần Hoàng Phố - Nguyễn Hoa - Fan Tuấn Anh - Vạn Lộc - Nguyễn Thánh Ngã - Nguyễn Tất Hanh
LGT: Mộng là cõi cứu chuộc tâm hồn của thi nhân khi thực tại không còn là nơi để họ hiện hữu. Với Lưu Trọng Lư thì điều đó hiển nhiên đúng. Không phải một cách vô cớ mà trong Thi nhân Việt Nam Hoài Thanh viết: “Giá một ngày kia Lư có nhảy xuống sông ôm bóng trăng mà chết ta cũng không ngạc nhiên một tí nào.” Nếu thế thì đó cũng chính là cái “mơ về”, cái “tìm đến” trong miền sáng tạo riêng của thi nhân.
VĂN CÁT TIÊN
Hoàng Vân - Nguyễn Đạt - Vĩnh Nguyên - Ngàn Thương