Đường xưa đi học - bột màu của Hoàng Đăng Nhuận
Nhịp hai Căn phòng ấy Có những ô cửa sổ Nhìn xuống cây sấu đội nắng suốt mùa hè Đêm khuya con nghe chuyến tàu điện rung chuông về ngoại ô Thành phố lo toan tháng năm Trên những mặt tiền màu vôi cũ Mỗi lần tôi đến thăm Phải băng qua một khu phố đông Ngang qua cửa những căn phòng khác Căn phòng ấy Không có gì đặc biệt Chị ấy còn rất trẻ Dù đã qua gần hết tuổi thanh xuân Mỗi lần tôi đến thăm Chị mời tôi một chén trà thơm Chào tôi bằng nụ cười lặng lẽ Ít khi chị nói với tôi điều gì Hình như lâu rồi nên cũng quen đi Chị làm lụng không nghỉ tay Với nụ cười lặng im như thế Người mẹ ấy Cũng như mẹ tôi Lòng vẫn còn đôi nơi Ngoài nầy - trong ấy Mỗi lần tôi đến thăm Nhớ con trai Mẹ cứ bảo tôi ngồi lâu thêm mãi Mấy mươi năm đất nước rất dài Đuôi mắt mẹ cười Hằn những dấu chân chim Ôi người mẹ già, người mẹ già Buổi chiều nghe qua cửa sổ Tiếng ồn người về dưới phố Hỏi tôi hoài về một chiến trường xa Căn phòng ấy Một đứa bé đã lớn lên Tuổi ấu thơ nó đội mũ rơm đến trường Trong trí nhớ, những tên làng xa lắc Như những đứa bé sinh ra ngày đất nước tôi đánh giặc Nó lớn lên bằng tuổi chiến tranh Chưa bao giờ biết mặt cha Nó vẫn đòi đi theo bố Chưa biết miền Nam bao xa Nó vẫn đòi đi đánh Mỹ Dù đôi khi có người phàn nàn Vì quả bóng nó đá qua cửa sổ Tôi vẫn thấy nó là đứa bé ngoan Nó gần tôi như một người đồng chí nhỏ Căn phòng ấy Có tủ sách đã đóng lại từ lâu Bài hát tình yêu dừng lại giữa chương đầu Còn âm hưởng trên chiếc ghế ngồi bỏ trống Có chiếc đồng hồ cũ treo trên tường Con cu cu nhỏ bé siêng năng Ngẩng cổ gọi thời gian sâu thẳm Căn phòng ấy tôi đến thăm Nó giống như những căn phòng khác Những ô cửa - ghế bàn - tủ sách Đơn sơ những khuôn mặt người Tất cả bấy nhiêu đó thôi Là Đất - nước trong lòng tôi chân thật 2 Người đi qua một cuộc chiến tranh Cỏ đã rậm trên hầm bom hè phố Người về soi mặt trên hồ Gươm Bỗng gặp lại sắc trời xanh vạn cổ Nhưng khi trên thân thể Còn một vết thương chưa lành Máu vẫn dồn về nơi đó Chưa bao giờ người từ chối hy sinh TRÁI TIM KHÔNG ĐẬP NỖI RIÊNG CHO MÌNH Hà Nội xây nhà bên đê Hà Nội còn ngoài sông núi Hà Nội cười vui nắng mới Hà Nội chờ mong đêm dài TRÁI TIM VẪN ĐẬP NHỊP HAI. Quảng Trị, 1974 (9/10-84) |
NGUYỄN LOAN...Không thể vớt bóng trăng chìm đáy giếngcũng không thể xâu nỗi buồn thành chuỗi ngọc làm tin...
TRIỆU NGUYÊN PHONGĐi gần hết một đời mới nhớQuê nhàMái lá phên treCỏ cây vô tình như dòng khe nhỏChảy dài đến hết cơn mê
DZẠ LỮ KIỀUĐi qua...trăm suối ngàn khevẫn chưa tìm được đường về cội duyên
NGUYỄN VĂN QUANGNgười cúng vong linh cúi đầu khấn lạyNgười đốt vàng mã cho quỷ nhảy múaTiếng cười tiếng khóc tranh giành ngọn lửaLòng tro như máu chuyển mặt đen bầm
TRẦN TỊNH YÊNĐi qua dòng sông phù sa bật khóc. Dưới chânnấm độc gỗ đá chiêm bao.Bước xuống nhân gian làm người trần thếNhặt nghìn giọt lệ thả qua kiếp người
LÊ VĨNH THÁI...tìm ảo ảnh hào quang của chiếc đèn dầuchân lý ẩm mốc trăng mờ tỏ cũng là trăng...
LGT: Những dòng thơ này có một điều khác những dòng thơ khác là chúng được viết giữa những bản tin thời sự, giữa những cảnh quay hay những phút bất chợt im lặng ở phần hậu kỳ truyền hình... Những dòng thơ lắng nghe mình dặn mình, nghe tim mình rung lên giữa những ngày chưa đến, chưa qua và những ngày đã cũ, một cái gì đó rất xa ở thế giới này... Tất cả, đó là một cái gì đó rất thật như cuộc đời này, như thơ của những người làm báo.
một ngón ma thuậtmột ngón im lặngmột ngón kiếp trướcmột ngón đốm lửamột ngón tàn tro
Người con gái đã quay lưng và bước điNơi ấy tôi ngồi trong bóng chiềuGẩy tình tang lên cây đàn cũ
Có thể anh quay đivà khóctrong ngày em trở về…
Tháng 5một đêm hè nóng bỏngmặt đất gập ghềnh mặt trăng như con thuyền treo ngượctôi nhận một cái hônrồi ngỗ nghịch cười vang
Viết cho Khang
Bên thềm mưa khoan nhặtNhững hạt mưa trong vắtMà khơi lắm nỗi niềm!
Cung đàn xưalắng vào tim thầm lặngbên em bao lần giữa Huế rồi xacâu Lý mười thương nghe sao mà thương quá!đưa ai về Vỹ Dạ, Kim Long…
Mỗi mùa hè con trở về thăm mẹMẹ tuổi cao như trái chín trên cây
Đường vô “bỉ ngạn” xanh rìCái đêm hôm ấy đêm gì, em ơi!Vầng trăng Đại nội bên trờiNghiêng soi mờ tỏ mặt người đế vương…
17 tháng 6 ngày của ChaCon viết bài thơĐề lên bia mộĐất đã khô mà tim conVẫn ướt!Tháng năm dài Cha ở nơi mô?!
Ta dìu em đi về giữa yêu thương.Thoang thoảng trong gió hương hoa đồng cỏ nội.
Hàng chục năm xa quêNay lại vềăn bát cơm quêcủa mẹ
đêm miên man nắng hạtừng lớp phượng hồng lá vàng lót dưới chân emcả trong cơn mơ cũng có tiếng ve gọi mùa gay gắtmà anh dịu êm hiền hoà như đấtem tựa vào vồng ngực căng mềm như gối cưới tân hôn